Tiểu Bảo cái miệng nhỏ nhắn mυ'ŧ chùn chụt, càng ăn càng tỏ ra vui vẻ.
“Nhìn xem, ăn ngon lành quá. Cứ như hổ đói vồ mồi vậy.” Tô lão phụ bật cười, nếp nhăn quanh mắt giãn ra. “Cứ từ từ mà ăn, không ai giành với ngươi đâu.”
Tiểu Bảo nhắm mắt, vẫn tiếp tục mυ'ŧ mυ'ŧ.
Thực ra, không phải nàng muốn ăn. Là cái miệng đang muốn ăn.
Tô lão phụ ngồi bên cạnh, trong căn phòng chật chội và đơn sơ. Ngoài chiếc bàn gỗ cạnh đầu giường và cái tủ thấp để quần áo, chẳng còn gì khác. Ghế cũng không có mấy.
Tô Đại và vợ đứng bên cạnh, ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn con gái ăn. Trong khoảnh khắc ấy, phòng chỉ vang lên tiếng Tiểu Bảo mυ'ŧ nước cơm chùn chụt.
“Nhìn gì mà nhìn? Lão bà tử nuôi dạy cả bầy con cháu đều tốt, chẳng lẽ không dạy nổi Tiểu Bảo? Mau đi uống canh gà đi! Trẻ con cần sữa đấy, để lâu thì nguội mất!” Tô lão phụ liếc mắt nhìn hai vợ chồng. “Cái gì cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, đừng có dè sẻn mà dành cho ai. Mấy đứa nhỏ ngoài kia đều đã lớn, không cần phải giành miếng ăn với muội muội đâu. Đau lòng cho chúng thì sau này bù đắp từ chỗ khác. Cuộc đời còn dài mà.”
"Tiểu Bảo cũng cần lớn lên.” Bà nói thêm.
Lời của bà như đánh trúng suy nghĩ trong lòng, khiến Lưu Nguyệt Lan cảm thấy xấu hổ. Nàng không dám nói gì thêm, chỉ cúi mặt nhận bát canh từ tay chồng rồi bắt đầu ăn.
Hai tay to lớn nâng chén sứ thô, canh gà đầy ắp, phía trên còn lấm tấm váng dầu, phía dưới chen chật những miếng thịt gà. Mùi thơm béo ngậy bốc lên. Đối với những người lâu rồi không được ăn thịt như nhà này, một chén canh như vậy thật quý giá.
Nhớ đến cảnh ba đứa nhỏ vừa rồi nuốt nước miếng, Lưu Nguyệt Lan cũng muốn chừa lại một ít thịt gà để cho chúng đỡ thèm. Nhưng lời bà bà nói cũng đúng, Tiểu Bảo cũng cần phải lớn lên. Trong nhà nghèo, mùa đông lạnh giá vốn đã khắc nghiệt, mà Tiểu Bảo lại sinh ra ngay lúc này. Nếu không có đủ sữa, mà trong nhà lại nghèo như vậy, làm sao một đứa bé mới sinh có thể chịu đựng cái lạnh thấu xương này?
“Ăn đi.”
Tô Đại ngồi bên cạnh, khẽ nói với vợ: “Chờ mùa đông qua, khi xuân tới, ta sẽ vào núi nhiều hơn, chắc chắn sẽ kiếm được chút thịt về cho cả nhà và mấy đứa nhỏ.”
"Vâng.”
Lưu Nguyệt Lan cúi đầu đáp, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng cố kìm nén nhưng không ngăn được nỗi xúc động trong lòng. Tấm lòng của bà bà, tình cảnh trong nhà, nàng đều khắc ghi trong tim.