Bãi ruộng kia là chỗ chơi bời của đám trẻ nhà hào phú. Chúng nó trạc tuổi thằng Cửu, nhưng chưa lần nào cho Cửu chơi cùng. Hôm nay, Cửu quá vui sướиɠ vì sắp sửa được đi học Vật, thế là lúc khi thầy u nó đã thức dậy đi lái buôn và bà cậu ra khỏi nhà một lát, Cửu nhanhchóng làm xong việc nhà, rồi chỉ biết thúcchân chạy một mạch ra chỗ của bọn trẻ hào phú tụ tập. Rồi cậu gọi:
- Các cậu ơi! Cho tôi vào chơi cùng với nhá!
Đám trẻ đang nô đùa cùng nhau thả diều, chợt nhìn thầy Cửu thì ngoài đầu lại. Chúng nó buông hết diều để xuống đất, rồi hất hàm đáp với Cửu:
- Hả? Lại xin xỏ cùng chơi đấy à?
- Bọn Tết, bọn Tuất, bọn Sửu ơi! Lại là thằng Cửu còi ấy nữa rồi! Sao lắm lúc nso lại chen ngang cuộc chơi của tụi mình thế nhỉ?
- Này Cửu! Ai thèm chơi với mày cơ chứ! Mày đi đi!
- Không cho vào chơi cùng hả! Sao các cậu vẫn cứ ngoan cố như vậy thế? – Cửu nổi cơn tức xông vào đám trẻ - Tôi sẽ được đi học Vật đấy, thế nên mấy cậu đừng có mà coi thường tôi!
Một thằng bé tóc để chỏm thuộc gia đình khá giả bảo:
- Học Vật đấy hả? Thế thì chúng mày ơi! Cho cậu ta chơi cùng đi! Có thằng học Vật cùng chơi thì mấy thằng muốn gây sự với chúng ta chẳng dám ho he đâu, tao bảo thật đấy mà!
Thằng khác lại nói:
- Ơ, nhỡ nó lại nhảy vào đấm tụi mình thì làm sao hở mày? Có nên bạo lực quá với nó không đấy, con nhà nghèo nhưng đừng có mà coi thường quá lên nha chúng mày ơi! Trêu cười nó thêm thì nó lại tức dai, tao sợ lắm!
Nhưng không có thằng bé nào nghe lời của hai thằng bé đó. Chúng nó cứ liên mồm bảo Cửu:
- Dẫu sao thì mày vẫn nghèo hơn chúng tao! Ừ, mày có thầy u làm lái buôn đấy, nhưng thầy u bọn tau giàu hơn nhiều! Đi đi! Chỉ khi nào mày xứng tầm ngang vai với bọn tau thì mới đến tìm tới bọn tau mà chơi cùng!
Cửu tức lắm. Cậu xông vào một thằng bé có vẻ to con nhất bọn, giơ nấm đấm ra. Ánh mắt hung dữ, giọng cậu bé đầy đe doạ:
- Nào! Có cho chơi không? Hay là mày muốn được ăn đấm của tao nào? Tao đây đợi bao nhiêu tháng năm để chờ đến ngày chúng mày cho chơi cùng đấy nhá!
- Chắc sẽ không bao giờ có được ngày đó đâu, thằng Cửu kia ơi!
Thằng bé ấy cười khẩy và nó đẩy Cửu ngã chúi xuống đất. Cửu tức lắm! Nhất định cậu sẽ phục thù cái bọn trẻ này, và khiến chúng phải ngoan ngoãn cho cậu nhập bọn chơi cùng! Riêng cái thằng bé mà muốn cho Cửu cùng chơi ban nãy thì Cửu không để ý làm gì nữa. Cửu còn xông ra đánh túi bụi cả bọn trẻ. Thế là bọn trẻ đành phải nói:
- Mày chỉ được chơi với bọn tau duy nhất hôm nay thôi đấy! Lần sau thì không còn cửa nữađâu!
Thằng bé ban nãy cho Cửu cùng chơi liền đem ra một chiếc diều của nó rồi bảo Cửu:
- Tao cho mày mượn đấy nhóc con! Chơi thế nào thì chơi đi! Bọn tao ra bãi kia thả diều đây!
Rồi bọn trẻ con đít chạy ra xa thằng bé nghèo khổ ấy một chút rồi đua nhau thả diều. Tiếng cổ vũ, hò hét làm nào loạn cả bãi ruộng ấy.
- Cố lên! Hỉ ơi, mày cố lên!
- Thả diều thật cao vào! Bay cao lên đi!
Cửu nhìn chúng nó chơi diều thì vui lắm. Cậu cũng muốn giống bọn trẻ. Rồi cậu định giương diều ra cho diều bay trong gió. Nhưng không được. Con diều vẫn cứ nằm lì trên mặt đất. Cửu sốt ruột lắm, cậu đanh thép quát con diều:
- Diều ơi! Hãy mau bay lên trời ngay! Không ta sẽ dùng cái võ Vật ta học lén được để dạy ngươi một bài học đó!
Con diều vẫn nằm im lì như một hòn đá, nó không nhúc nhích cựa quậy mà vui lòng theo gió để bay lên trời như cánh diều nhiều mầu sắc của lũ trẻ con hào phú kia. Dường như ngọn gió chẳng để màng tới con diều mà cứ thổi mạnh cho các con diều khác của bọn trẻ càng cất cao lên trời. Bọn trẻ quay sang chế giễu Cửu:
- Úi trời! Thằng nhà nghèo rách mồng tơi mà! Biết thả diều cái gì chứ!
- Này Uông, mày thấy tao có nói đúng không hả, đã bảo đừng cho thằng ấy vào chơi cơ mà!
Rồi chúng nó xúm lại đánh đập Cửu muốn đuổi câu đi, lại còn véo tai cậu thật đau điếng.
- Tưởng gì! Võ Vật của mày chỉ được cái tí tẹo! Bọn ông sẽ chẳng còn cho mày cơ hội nào nữa đâu! Mau cút đi!
Thằng bé ban nãy bênh vực Cửu vội nói:
- Đánh thằng ranh này làm gì chứ! Sau này nó mà học Vật, không khéo trả đữa bọn mình cũng nên.
- Uông à, mày cũng sắp học Vật rồi đấy chứ, thế mày không đánh lại nó à?
Thằng bé ấy chỉ im lặng nhìn Cửu với một ánh mắt đầy thương xót. Cậu ta lí nhí bảo:
- Thôi cậu để đấy cho tôi lấy lại diều, tụi bạn này của tui không cho thì hãy về nhà đi, chớ đừng có ở đây lâu kẻo chúng nó bắt nạt nhiều tủi thân ra đấy!
Tụi bạn quá đông nên thằng bé đó không thể nào ngăn cản cho nổi được chúng nữa rồi.
Cửu vô cùng tức giận. Cậu ném con diều lại giả cho bọn trẻ:
- Đấy, diều của chúng bay đấy! Từ nay tao không động đến nữa đâu! Nhưng chúng bay rồi sẽ không gọi ông là con nhà nghèo rách mồng tơi nữa, mà sẽ gọi tao là Trạng Cửu giỏi Vật nhất cả tỉnh này cho mà coi!
Rồi cậu khóc sụt sịt chạy về nhà, mặc cho tiếng cười khinh thường của bọn trẻ vẫn còn vang trên đồng và vẫn như vỏn vẹn như Cửu nghe thấy trong tai. Vừa lúc đó thì bà cụ cũng vừa về đến nhà...
(Còn tiếp)