Những ngón tay dài của nam nhân nhẹ nhàng trượt và vuốt ve trên làn da trắng như tuyết của thiếu niên, những suy nghĩ đen tối đó cũng lập tức tràn lan ra.
Có một sự thôi thúc muốn hắn chiếm lấy người này làm của riêng.
Tống Linh được bế lên, thân thể mềm mại không xương, Hoắc Diệc lại nhích tới gần một chút, chậm rãi hôn lên mặt, trán, mắt, miệng y...
Hôn lên cái miệng đàn hương yếu ớt của y, cái lưỡi nhỏ mềm mại cũng bị Hoắc Diệc câu lấy, Hoắc Diệc hiển nhiên không khống chế được du͙© vọиɠ đã bị đè nén quá lâu, lực mυ'ŧ làm đau Tống Linh, khiến y rơi nước mắt.
Cho đến khi Hoắc Diệc hôn đã đời, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của y, hắn mới để y nằm trên vai mình.
Khuôn mặt Tống Linh áp vào cổ Hoắc Diệc, y không thể động đậy, năm ngón tay mảnh khảnh của nam nhân vuốt ve lên tấm lưng mịn màng của y, y hoàn toàn mất lực, tràn đầy sợ hãi.
Đừng… Đừng mà!
Cho dù có la hét và cầu xin bao nhiêu đi chăng nữa, y cũng không dám lên tiếng, chỉ dám nghẹn trong cổ họng, y chỉ có thể nằm bất động trong vòng tay của Hoắc Diệc, để ngón tay của đối phương chạm vào những nơi bí mật và đáng xấu hổ nhát.
"Ngươi sợ à?".
Tống Linh cố nhẫn nhịn nói: "Không, ta không sợ. "
Hai đôi môi dịu dàng được Hoắc Diệc nhẹ nhàng chơi đùa, mặc dù Tống Linh bất lực, nhưng nơi đó theo bản năng co lại, Hoắc Diệc tinh nghịch đưa ngón tay vào trong bí huyệt, ép nó quấn lấy ngón tay hắn, ngón tay cong lên đang cố ý nghiền vào đáy lỗ thịt, cho dù không nhìn thấy nơi diễm lệ đó, Hoắc Diệc cũng biết đó là cái gì.
Nam nhân rút tay về, dùng cánh tay dài ôm lấy vòng eo gầy gò của Tống Linh, ôm y vào lòng, đặt y nằm ngang, để Hoắc Diệc có thể nhìn rõ mọi thứ về y hơn.
Nhìn ánh mắt sững sờ của y, Hoắc Diệc xoa lòng bàn tay lên bụng dưới bằng phẳng của y, thật sự bắt đầu tách hai chân y ra, lần này thay đổi tử thế, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ nơi đó hơn.
Bên dưới thân ngọc nhỏ màu hồng là một cái hoa huyệt thậm chí còn quyến rũ hơn, những ngón tay của hắn đang chơi đùa với đám lông xoăn trên mu của y, tuỳ tiện trêu chọc chúng.
Hai mắt Tống Linh nhắm nghiền, nỗi sợ hãi đối với Hoắc Diệc cũng không còn chỗ nào để che giấu.
Cái nơi mà y luôn cố giấu giếm giờ đây lại lộ ra dưới mắt Hoắc Diệc, ngón tay dài nhẹ nhàng khuấy động, chạm vào lỗ thịt như đang gảy dây, hơi tươi đỏ đang run rẩy ra rỉ nước, cho dù bụng ngón tay bị nhét vào cũng co giật, Tống Linh đang ôm trong lòng Hoắc Diệc cũng không thể không rên lên.
Y sợ đến phát khóc, nước mắt nơi khóe mắt còn rơi nhiều hơn bên dưới, hoa huyệt đau đớn, nhất thời ngứa ngáy nóng rát kéo dài.
Hoắc Diệc chậm rãi nhấp ngón tay trong đó, ngón tay nhuốm nước nhét hết vào bên trong Tống Linh thật sâu, có thể cảm giác được nơi sâu nhất đang bị Hoắc Diệc trêu chọc, nhịp tim cũng dập nhanh hơn theo từng động tác của Hoắc Diệc.
Vòng eo thon thả hơi cong lên trong vòng tay của Hoắc Diệc, hoa huyệt hướng về phía ánh sáng, khi ngón tay đột nhiên rút ra còn mang theo tiếng nước, một làn sóng ẩm ướt và nóng bỏng tuôn ra không thể kiểm soát, sau đó là một kɧoáı ©ảʍ không thể cưỡng lại lấn át đi nỗi sợ.
Tống Linh khẽ rên lên, đôi mắt đỏ hoe bất lực nhìn chằm chằm Hoắc Diệc, hai chân ướt đẫm xấu hổ, y không biết mình bị làm sao, y luôn cảm thấy trên người người người này luôn có một hơi nóng thiêu đốt không thể giải thích được, y cảm thấy khó chịu khắp người.
Y bị Hoắc Diệc đặt trở lại ghế, nhìn Hoắc Diệc đứng thẳng lên, cởi từng lớp y phục ra, lộ ra thân thể cường tráng khiến người ta khϊếp sợ.