Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 231: Hận Người

Mặt của bà nội Tô càng lúc càng đỏ lên, bà ta hét: “Vợ của thằng hai, cô câm miệng lại cho tôi.

Lục Tư Hoa nói: “Hiện tại mẹ bắt con im miệng rồi à, vừa nãy tại sao mẹ lại nói xấu chúng con chứ? Bây giờ con sẽ nói ra hết toàn bộ sự thật, nói cho mọi người biết, để mọi người phân xử cho chúng con Bà nội Tô tức phát điên, bà ta biết Lục Tư Hoa đang định nói chuyện gì, bà ta không muốn cô ấy nói ra chuyện ba năm về trước, làm bại lộ mọi chuyện mà bà ta đã làm trước mặt mọi người.

Làm như vậy sẽ khiến cho cả nhà nội bị mất mặt, cũng sẽ làm cho Tảo Tảo bị mọi người xung quanh phỉ báng.

Lục Tư Hoa thầm hừ lạnh lùng một tiếng, miệng nói: “Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm đón giao thừa, nói thật thì, mọi người trong nhà đều đang rất vui vẻ, tôi còn xuống bếp nấu cơm, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ là chính đêm 30 tết hôm đó lại xảy ra một chuyện như thế này. Con gái của tôi đang chơi ở dưới mái hiên, con bé cũng không chọc ai hay phá phách ai, vậy mà lại bị con bé Tô Tảo Tảo ở bên nhà bác cả đẩy từ trên bậc thềm xuống. Mọi người nghĩ coi, con bé Vãn Vãn nhà tôi còn rất nhỏ, mới một tuổi thôi, con bé Tảo Tảo đó cũng vậy, cũng mới một tuổi. Vãn Vãn bị con bé đó đẩy xuống thì còn giữ được mạng không?"

Nói tới đó, cô ấy liền bật khóc. Cô ấy không giả vờ khóc mà thật sự chảy nước mắt, chỉ cần nghĩ tới tình cảnh xảy ra lúc đó, bây giờ cô ấy vẫn còn sợ, cô ấy sợ đến mức cả người phát run. Bà con cô bác đang có mặt ở đó đều ngây ra khi nghe Lục Tư Hoa nói ra sự thật. Một đứa trẻ mới một tuổi, mà lại dám đẩy một đứa bé cũng chỉ mới một tuổi khác từ trên bậc thềm xuống? Thử hỏi xem chuyện này sẽ nguy hiểm tới mức nào? Không chết thì cũng sẽ bị liệt thôi.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng cô bé Vãn Vãn đang ở trong lòng của Tô Kiến Quốc, nhìn coi trên người cô bé có bị di chứng gì không. Bà nội Tô hét lên: “Cô câm miệng lại cho tôi! Nha đầu Vãn Vãn nhà cô không phải không bị gì rồi sao? Thằng hai cũng không lên tiếng, cô còn nói gì nữa?”.

“Tại sao con không được nói?” Lục Tư Hoa hừ một tiếng: “Vì sao Vãn Vãn của chúng con không sao cả, trong lòng mẹ không biết hay sao? Nếu không phải lúc đó có một con gà đi ngang qua đúng lúc, nhờ nó làm tấm đệm thịt cho Vãn Vãn của chúng con thì bây giờ chỉ sợ là con bé vẫn đang nằm trong bệnh viện để cứu chữa rồi! Nhưng lúc đó thì mẹ đang làm gì hả? Mẹ không dỗ dành đứa cháu gái nội Vãn Vãn mới bị đẩy xuống suýt nữa mất mạng đó, ngược lại mẹ lại đi dỗ đứa cháu nội gái mới đẩy người khác xuống đang ngồi đó khóc"

Mọi ánh nhìn của mọi người lại dồn về phía bà nội Tô, nhìn bà ta với ánh mắt khinh thường làm cho bà ta rất xấu hổ.

Mọi người cũng rất tò mò, tại sao cả nhà Tô Cần mới đi qua nhà nội ăn giao thừa đó, không được bao lâu thì đã trở về rồi, rồi tự nấu cơm nước.

Lúc đó mọi người đều hiếu kỳ, tưởng là hai nhà lại xảy ra cãi vả, mọi người ai cũng biết tính của bà nội Tô rồi, nhưng lại không ngờ ră gf giữa hai nhà lại xảy ra nhiều chuyện mâu thuẫn như vậy. Nếu không phải vợ của Tô Cần nói ra thì đến giờ mọi người vẫn không biết.

Bà ta cũng định mở miệng để phản bác lại, nhưng bà ta không mở miệng ra được.

“Mẹ còn muốn bắt chúng con đưa tiền cho mẹ để chữa bệnh cho Tô Tảo Tảo đó hả, tại sao mẹ có thể làm như vậy được hả? Con còn thấy xấu hổ thay cho mẹ.” Lục Tư Hoa trách móc không thương tiếc.

Mọi người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đều cho rằng Lục Tư Hoa nói rất đúng. Con gái của cô ấy bị người ta đẩy xuống cầu thang, suýt mất cả mạng, bây giờ thủ phạm bị ốm rồi quay ngược lại bắt họ đưa tiền chữa bệnh, đó là tính khí của Lục Tư Hoa còn tốt, không mở miệng chửi ngay tại chỗ, đó là giữ thể diện lắm rồi.