Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 212: Chó Cắn Chó Một Miệng Lông

Nhưng động tác của cô ta lại bị Tô Kiến Hoành ngăn cản lại, cậu ta nói: "Mẹ, đừng lên!"

"Đó là ba ruột của con!" Lưu Chiêu Đệ rống.

Tô Kiến Hoành dùng sức siết quả đấm, cuối cùng lại buông xuống, cậu ta nói: "Em gái thật sự đã làm sai"

Bà nội Tô rống cậu ta: "Đồ khốn nạn, đó là em gái ruột của mày!"

Tô Kiến Hoành nói: "Vãn Vãn cũng là em con, sai chính là sai, không thể bởi vì con bé là em con, con phải bao che cho nó."

Bà nội Tô nói: "Con bé còn nhỏ như vậy, nó biết cái gì?"

Bà nội Tô bị Kiến Hoành chọc tức nhưng Kiến Hoành là đứa cháu trai bà ta yêu thương nhất, tức giận thế nào cũng không giận cậu ta thật, bà ta ở đó khóc: "Thằng hai, tự anh nghĩ lại đi, nếu như không phải Tảo Tảo mang đến may mắn cho anh, anh có thể có hôm nay sao? Làm sao anh có thể tức Tảo Tảo, tại sao có thể vì chuyện này mà giận Đại Lực? Anh sẽ gặp báo ứng, thằng hai!"

Khóc đến mức gọi là thương tâm, bà ta thật sự là bị động tác của Tô Cần làm thương tâm.

Tô Cần lại không nói tiếng nào, mặc kệ bà nội Tô hô hào thế nào ở đó anh ấy cũng không để ý đến, một mực đánh anh ta.

Tô Vũ Đình khóc đến mức càng thương tâm, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Cần tràn đầy oán hận, chạy lên dùng sức ôm lấy Tô Cần, sau đó cắn chân của anh ấy.

Hai anh em đánh nhau bởi một cái cắn của Tô Vũ Đình mà bị ngăn cản.

Tô Cần cũng đã đánh mệt rồi, cũng không muốn đánh Tô Đại Lực nữa.

Anh ấy đứng lên nhìn từ ông nội Tô sang bà nội Tô rồi nhìn về phía một nhà Tô Đại Lực, sau đó là Tô Thành Tài cuối cùng lại đặt ánh mắt lên người Tô Đại Lực: "Nhà bác cả và nhà tôi từ hôm nay trở đi sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em!" Bước dài đi ra ngoài cửa viện.

Trong lòng ông nội Tô đau xót, hô: "Thằng hai..."

"Ba, ba không cần khuyên con, bây giờ con còn nhận mọi người, nếu như ba lại khuyên con nữa, đến ba mẹ con cũng không nhận!" Dùng sức siết chặt nắm đấm, Tô Cần nhịn xuống bao nhiêu lửa giận mới có thể nhịn được không nổi giận với ông bà nội Tô.

Đủ rồi!

Trong lòng ông nội Tô càng đau đớn hơn, ông ấy nói: "Thằng hai, ba không muốn khuyên con, chỉ là..."

Tô Cần cũng không quay đầu lại, nhanh chân đi ra ngoài, tiếng của anh ấy truyền từ ngoài cửa vào: "Con sẽ báo cáo với đại đội, đoạn tuyệt quan hệ với nhà bác cả."

Ông nội Tô chưa từng đau lòng như vậy trong giờ khắc này, thằng hai của ông ấy có lẽ đã mất rồi, đã mất thật rồi.

Bên bà nội Tô cũng không nghĩ về tầng này, nhìn thấy Tô Cần đi bà ta dùng sức tránh khỏi sự ngăn cản của Tô Thành Tài, đau lòng ôm lấy Tô Vũ Đình, đau lòng đến mức bà ta không ngừng hô "Cục cưng à cục cưng."

Tô Vũ Đình lại khóc ở đó, hô hào: "Đau, đau."

Bà nội Tô đau lòng vô cùng lại làm Tô Vũ Đình càng khóc lớn tiếng, bà ta nói: "Tảo Tảo đừng khóc, chú hai của con xấu, chúng ta đánh chú!"

"Đánh chú!" Tô Vũ Đình bép xép, dùng sức siết chặt nắm đấm.

Ông nội Tô làm sao cũng không thể gắng gượng được từ sự đả kích do việc Tô Cần muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với nhà bác cả, lại nghe thấy bà nội Tô nói với Tô Vũ Đình như vậy, sớm đã giận không có chỗ phát tiết, tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ khi Tảo nha đầu ra đời, từng bước từng bước đẩy thằng hai ra ngoài, bây giờ đến anh em cũng không nhận. Về sau có thể ngay cả ba mẹ cũng không nhận hay không?

Chưa từng có thời khắc nào ông nội Tô thương tâm như bây giờ, đau lòng đến mức ông ấy không nói nên lời lại thấy bà nội Tô đang dỗ dành Tô Vũ Đình, càng thêm tức giận, đi qua dùng sức đá về phía Tô Vũ Đình.

Đây là lần đầu tiên ông ấy giận Tô Vũ Đình, đánh Tô Đại Lực ở trước mặt mọi người, càng là hung hăng dẫm lên mặt mũi của bà nội Tô.

"Ông già này, ông..."