Hương tuyết tùng hòa quyện mùi thuốc lá, nhẹ nhàng lửng lơ trong căn phòng. Bàn tay chạm vào then cửa có chút lạnh, giống như cảnh tượng nơi này chẳng đọng lại chút tình ý gì. Ninh Chi bỗng nhiên nhớ tới một đoạn thời gian khi cô còn bé, ở nhà bà ngoại, lúc nào cô cũng thích trèo lên nóc nhà để ngắm nhìn ánh trăng lạnh lẽo.
Khoảnh khắc cô đẩy cửa đi ra, sau lưng có giọng nói không chút thờ ơ vang lên:
“Sao Ninh tiểu thư biết bản thân không đáp ứng được?”
Trong giọng nói mang ý tứ khẳng định, khiến cô ngừng động tác đẩy cửa lại.
Phút chốc trầm mặc.
Bàn tay Ninh Chi hơi dùng một chút lực, cánh cửa một lần nữa đóng lại.
Hề Lan Dự ngồi nguyên tại chỗ, pha thêm một ly trà cho cô, chậm rãi ra tiếng:
“Ninh tiểu thư, quyền lựa chọn là của cô.”
Ngữ khí thành thục của anh khiến cô tin rằng, bất luận là cô bỏ đi hay ở lại, đối phương đều có biện pháp làm cô cam tâm tình nguyện phối hợp.
Ninh Chi một lần nữa ngồi thẳng trở lại, ngước mắt nhìn:
“Tôi tưởng Hề tiên sinh không bao giờ làm khó người khác chứ?”
Hề Lan Dự dường như cảm thấy lời cô vừa nói rất buồn cười, không nhanh không chậm nhẹ uống một hớp trà, cười đáp:
“Xã hội thời nay vận hành bằng luật pháp, Ninh tiểu thư không cần lo lắng.”
Ninh Chi hỏi:
“Vậy ý anh là gì?”
Hơi nước từ chén trà bay lên ấm áp, lá trà thượng hạng tạo ra mùi hương tỏa bốn phía. Ninh Chi lại không có tâm tư thưởng thức, chỉ có sự bất an không tài nào khống chế.
Hề Lan Dự:
“Tôi chỉ muốn đưa ra cho Ninh tiểu thư một lựa chọn.”
Ninh Chi:
“Lựa chọn như thế nào?”
Hề Lan Dự lại lảng tránh đề tài, bảo cô ăn thử bánh hoa tươi rồi uống một ngụm trà.
Ninh Chi biết, người này nói chuyện hôn nhân như đang tính toán nước cờ, thi xem ai kiên nhẫn hơn, nhưng cô là người trong cuộc, giờ phút này không thể bình tĩnh phân tích được nữa, cho nên mỗi phút mỗi giây đều thấy sốt ruột.
Cô cầm một cái bánh lên, dời đi lực chú ý đồng thời trấn an lại bản thân.
Không biết bao lâu, Hề Lan Dự rốt cuộc cũng mở miệng:
“Nói thật, thái độ của Ninh tiểu thư đối hôn nhân tôi hoàn toàn hiểu, nhưng không biết cô đã từng nghĩ tới phương án này hay chưa, kỳ thật nó cũng có vài điểm không hay.”
Ninh Chi:
“Ví dụ như?”
Ninh Chi hai tay đan vào nhau, đặt trên mặt bàn nhìn về phía hắn.
Dù là vào thời khắc như vậy, nét mặt cô vẫn nhàn nhạt như trước, ban đầu thoáng chút không kiên nhẫn nhưng sau đó liền bình tĩnh trở lại, thật giống như một đóa hoa sơn trà trắng trong gương, chỉ có thể ngắm mà không thể chạm tới.