—— Hoàn toàn mất đi thiên phú?!
Nguyễn Linh Thiến đột nhiên giật mình, ánh mắt trở nên sắc bén. Đây là lần đầu tiên cô nghe nói có thể làm một người mất đi thiên phú, rốt cuộc họ muốn làm gì?
“Thuốc của cậu có đáng tin không?” Không biết cuộc thảo luận của mình đã bị nghe thấy, Giản Ngạn Khâu vẫn thấp giọng hỏi và liên tục xác nhận: “Nó thực sự có thể khiến một người hoàn toàn mất đi thiên phú, và không lấy lại được?”
Nam sinh bị hỏi lập tức cười lớn: “Đương nhiên đại ca, nhà em không thể so với nhà họ Lăng, nhưng dù sao vẫn có nghề làm dược lâu năm. Loại thuốc đó là do nhà em phát minh ra sau một thời gian dài nghiên cứu chế tạo, vẫn chưa được công bố rộng rãi, nhưng có nhiều thí nghiệm đã được thực hiện bí mật, quả thực sẽ khiến thiên phú của một người biến mất, sẽ không bao giờ có thể lấy lại được.”
Khóe môi Giản Ngạn Khâu không khỏi nhếch lên, ánh mắt càng thêm nham hiểm. Cậu ta vỗ đầu khen thưởng người đó: “Làm tốt lắm! Tao muốn xem liệu Lăng Mộ Ngôn có còn bảo vệ Lệ Dận Kha sau khi thằng đó mất đi thiên phú trở thành một tên phế vật, không đem lại lợi ích gì cho gia tộc không? Liệu nhà họ Lăng có vì bảo vệ thằng đó mà đối nghịch mới nhà học Giản của tao không?”
Bị cậu ta vỗ đầu như một con chó, trong mắt nam sinh lộ ra một tia khuất nhục, nhưng vẫn cười hì hì nịnh bợ nói theo.
Nhìn đám người rời đi, Nguyễn Linh Thiến vẻ mặt nghiêm túc mới đi ra. Thuốc có thể khiến người ta mất đi thiên phú…đây chắc chắn là hàng cấm! Mà mười chín năm qua, sao cô vẫn chưa từng nghe nói đến loại thuốc cấm này, chẳng lẽ là bởi vì còn chưa bị phát hiện sao?”
Nhưng nếu nó tồn tại, hoàn toàn có thể sử dụng để đối phó được Ma Vương. Nguyễn Linh Thiến cắn móng tay suy nghĩ, nếu không xuất hiện ở thời đại của cô, hơn nữa chưa bao giờ có một gia tộc nổi danh về dược như nhà họ Lăng xuất hiện, vậy có phải loại thuốc đó không hiệu quả như lời họ nói?
Thôi, dù thế nào đi nữa, tốt hơn hết là nhanh chóng nói cho Lăng Mộ Ngôn biết.
Nguyễn Linh Thiến nghĩ như vậy, cô muốn quay lại phòng y tế tìm Lăng Mộ Ngôn, nhưng không thành công, bác sĩ nữ bên trong nói với cô Lăng Mộ Ngôn đã rời đi cùng Lệ Dận Kha, cô ấy cũng không biết giờ họ đang ở đâu.
Nguyễn Linh Thiến, người không biết mối quan hệ giữa Lăng Linh và Lăng Mộ Ngôn, chỉ có thể cau mày nói lời tạm biệt rồi vòng quanh những nơi có thể gặp Lăng Mộ Ngôn, nhưng vẫn không thể tìm được hắn..
Đã muộn, cô gái tóc ngắn chống tay lên thân cây, cô không khỏi phàn nàn, lúc trước Lăng Mộ Ngôn còn nói có thể đến tìm hắn bất cứ lúc nào, đó là nói bâng quơ thôi đúng không? Đi quanh học viện rồi mà vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, thì tìm hắn kiểu gì được cơ chứ?
Quả nhiên đàn ông toàn là kẻ lừa đảo!
>>>>>>>>
Lăng Mộ Ngôn, người không biết rằng mình đã bị xếp vào loại "kẻ lừa đảo", đã yêu cầu Lệ Dận Kha về ký túc xá thu dọn đồ đạc, rồi chuyển đến chung cư riêng của hắn.
“Như này thì sẽ không ai làm phiền cậu được nữa, cũng giúp tôi dễ dàng quan sát số liệu cơ thể cậu bất cứ lúc nào.” Hắn đẩy gọng kính lên với nụ cười dịu dàng trên môi: “Vậy nên khoảng thời gian này cậu cứ sống ở đây đi.”
Lệ Dận Kha đương nhiên không có gì không đồng ý. Sau đó, cậu mới dần dần nhận ra ánh mắt phức tạp và lẩm bẩm của Lăng Linh trước đó là gì, chậm chạp hiểu ra hành động của cậu bạn trước mặt một phần là để đưa mình vào vòng bảo vệ.
Tuy rằng cậu chưa trải qua loại cảm giác này bao giờ, nhưng kỳ lạ thay, Lệ Dận Kha lại không cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn vẻ mặt Lăng Mộ Ngôn cúi đầu xem tài liệu, không lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Giống như đã nhìn cậu ấy như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh là mình có thể hoàn toàn thả lỏng. Khi không thấy cậu ấy, cậu sẽ trở nên bối rối, muốn tìm lại người giữ ở bên cạnh mình. Không cho phép rời đi, chỉ có thể ở bên cậu, không thể rời khỏi tầm mắt cậu…
Một ý tưởng chiếm hữu hoang đường không giải thích được nảy ra trong cậu, nếu không phải có ý chí kinh người, có lẽ cậu đã chìm đắm trong những suy nghĩ đen tối đó.
—— nhưng cậu biết rõ rằng, con thú ác ý luôn gầm gừ giận dữ bị dây xích kiềm chế trong lòng, đã được tìm thấy rồi.