Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 6: (H)

Sáng thứ hai trời thật sự ngừng mưa, cả thành phố Thượng Hải như tắm trong bầu không khí trong lành tươi mát, bầu trời buổi sớm được mặt trời chiếu rọi, mây ánh lên sắc hồng.

Phương Diệc Dược mặc bộ đồ thể thao màu xám, đội mũ, dắt Lang Yên nửa đi nửa chạy về phía quán cà phê đã hẹn. Thẩm Tông có vẻ đã sớm tới, mặc một bồ đồ thể thao màu trắng tinh vẻ mặt chờ mong đứng bên cạnh gốc cây đợi hắn, lúc thấy Phương Diệc Dược không kiềm nổi cười sung sướиɠ, ánh mắt yêu thương cũng không giấu được.

“Anh có thể ngừng việc đứng đấy như cɧó ©áϊ động dục được không hả?” Phương Diệc Dược vừa mở miệng đã hỏi.

“Cái gì? Anh, anh có giống thế đâu?” Thẩm Tông giật mình vì câu hỏi của hắn, mặt đỏ lên, sau đó ngồi xổm xuống vuốt ve đầu Lang Yên.

Lang Yên nhìn thấy Thẩm Tông liền vui vẻ, lè lưỡi, ánh mắt tỏa sáng, bệnh quấn người lại tái phát.

“Nó khôi phục rất nhanh.” Thẩm Tông kiểm tra một chút mắt của Lang Yên, anh là bác sĩ thú y nên với việc bị Lang Yên bổ nhào vào người không có cảm giác gì.

“Đúng vậy, ngày thứ hai liền ăn hết 2 bát thức ăn.”

“Gâu gâu!!” Lang Yên kêu 2 tiếng tỏ vẻ bất mãn với chủ nhân.

Thẩm Tông cười ra tiếng, ngẩng đầu ngó Phương Diệc Dược, nhu tình như nước nói: “Bắt đầu đi, chúng ta chạy về phía bên kia.”

Phương Diệc Dược chưa từng chạy việt dã ngoài trời bao giờ, bình thường hắn toàn dùng máy chạy bộ ở phòng tập thể hình vì phòng tập thể hình còn rất nhiều dụng cụ cùng máy tập khác cho hắn tha hồ thay đổi. Về phần dắt chó đi dạo, hắn cùng chỉ dắt nó đi lại 2 vòng xung quanh khuôn viên nhà. Nhưng lần này bởi vì Thẩm Tông mà hắn đã có dịp cùng chó cưng chạy bộ buổi sớm, hít thở bầu không khí mới mẻ khó có của thành phố đông đúc này, tâm tình không tệ.

Bọn họ chạy rất chậm, Phương Diệc Dược còn có thể thình thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Tông. Hắn phát hiện đối phương rất thích hợp mặc đồ màu trắng mặc dù bên trong không chỉ là tên biếи ŧɦái mà còn là kẻ dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ liên tục trong phòng làm việc hôm qua. Không thể không thừa nhận, hai từ thuần khiết đặt lên người đàn ông này đem lại cảm giác phi thường phù hợp.

Cảm giác được ánh mắt của hắn, Thẩm Tông nghiêng đầu nhìn Phương Diệc Dược mỉm cười, ánh mắt ngây thơ nhưng Phương Diệc Dược lại nhìn ra đối phương đang quyến rũ hắn.

Hắn vừa chạy vừa sáp lại gần người Thẩm Tông, hầu như muốn đυ.ng vào Thẩm Tông, dùng giọng nhỏ đến mữa chỉ có hai người một chó nghe thấy nói: “Cú© Ꮒσα anh lại ngứa à?”

Hắn dùng giọng điệu như đang khen trời đẹp nói ra câu này khiến Thẩm Tông ngừng thở trong nháy mắt, sau đó thở nhẹ một hơi: “Diệc Dược, em thấy bụi hoa bên kia không?”

“Thấy.”

“Những bông hoa màu đỏ hồng kia chính là hoa hải đường, đẹp thật em nhỉ?”

“Ừ, bây giờ đang là mùa hoa hải đường.”

“Diệc Dược, anh rất thích hoa, mong ước của anh là sau này có thể mở một cửa hàng hoa ngay sát biển, như vậy mỗi lần mở cửa liền thực sự là mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở…” Thẩm Tông mơ màng nói.

“Thôi đi, mong ước hiện giờ của anh là được tôi cᏂị©Ꮒ trong bụi hoa đấy chứ gì.”

Thẩm Tông sững sờ, mắt chớp chớp ngắm Phương Diệc Dược, khóe miệng ẩn tình: “Diệc Dược thật là lợi hại, ngay cả cái này cũng đoán ra được…”

Phương Diệc Dược cười lớn: “Vậy còn thất thần cái gì, mau qua đấy thôi.”

“Thế nhưng Lang Yên làm sao bậy giờ?”

“Không sao, thả nó chạy chơi nó khác tự biết tìm về.”

Thẩm Tông khẩn trương, mắt đảo qua đảo lại xung quanh: “Lỡ..lỡ có người đi ngang qua thì mình sẽ…”

“Bên cạnh bụi hoa có mấy cây đại thụ, anh thấy chưa?”

“Nhưng mà…”

“Thôi không làm nữa, chạy tiếp đi.” Phương Diệc Dược lạnh lùng thẳng thừng.

“Không, đừng.” Thẩm Tông vội đổi giọng, dừng lại bên cạnh bụi hoa nói: “Mình cứ theo lời em nói, cᏂị©Ꮒ đi.”

“Là tôi cᏂị©Ꮒ, không phải anh nha.” Phương Diệc Dược tháo dây khỏi vòng cổ của chó cưng, vuốt vuốt đầu Lang Yên, nó lập tức liền tung tăng chạy đi chơi.

“Ừ, vậy theo như Phương Diệc Dược nói, mau chơi anh đi.” Thẩm Tông cười rộ lên nói, hạnh phúc như đứ bé được cho kẹo. Anh nhanh chóng vào trong bụi hoa, không thèm quan tâm bộ đồ màu trắng bị nhiễm bẩn, trực tiếp tiến thẳng về vị trí được hai cây đại thụ to lớn che kín, sau đó mặt mày ngượng ngùng nhưng chờ mong quay đầu lại nhìn Phương Diệc Dược.

“Đồ lẳиɠ ɭơ.” Phương Diệc Dược cười nhẹ châm chọc một câu sau đó cũng đi vào trong bụi hoa, nơi này cũng thật kín đáo, sau khí hắn đến phía hai cây đại thụ kia liền không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài nữa.

Vốn mùi hương của hoa hải đường rất nhạt, nhưng có lẽ là do bầu không khí mà Phương Diệc Dược ngửi thấy hương hoa nồng đậm, nương theo hương hoa là mùi thơm nhàn nhạt phát ra từ thân thể Thẩm Tông, hấp dẫn khiến hắn từng bước tới gần.

“Diệc Dược, kỳ thực anh thấy so với hoa hải đường thì hoa hồng đẹp hơn nhiều.” Thẩm Tông cúi đầu ngắm từng cụm hoa hải đường, đột nhên nói.

“Chỗ này cũng không có bụi hoa hồng đâu, đừng có mơ mộng nữa.” Phương Diệc Dược biết rõ bệnh văn vẻ của tên này lại phát tác, dứt khoát giội cho một gáo nước lạnh.

“Thực sự đó, anh thấy mình cᏂị©Ꮒ nhau trong bụi hoa hồng thì càng hợp hơn.” Thẩm Tông ngẩng đầu cười với hắn, “Giống như bó hoa anh đưa em trong đêm thất tịch ý, màu sắc rất thuần khiết…Dù sao, hình ảnh mình ân ái với nhau trong bụi hồng cũng thật là đẹp.”

“…”

Ánh mắt Thẩm Tông nhìn hắn quỵ lụy, thâm tình đến buồn nôn, Phương Diệc Dược vốn rất ghét mấy thể loại sến đυ. này nhưng nể tình khoái hoạt chút nữa sẽ đạt được, hắn tận lực coi như không khí.

“Diệc Dược, chúng ta ở chỗ này hợp làm một thể đi.” Thẩm Tông lại ôn nhu nói, khiến cho Phương Diệc Dược lạnh sống lưng, da gà nổi đầy.

“Trước khi bị tôi chơi đến mềm chân thì đứng nói gì nữa.”

Hắn siết chặt bả vai Thẩm Tông, ấn đối phương lên thân cây, hung hăng cắn một cái vào môi thơm hé mở, sau đó dùng lưỡi cạy mở hàm răng đối phương, hôn sâu khiến toàn thân Thẩm Tông run rẩy. Kỹ thuật hôn của anh quả thực không tốt lắm, chuẩn xác mà nói như giai tơ, đầu lưỡi chỉ biết đáp lại đôi chút trước thế tiến công dũng mãnh của hắn, hơn nữa không biết cách thở, chỉ biết há miệng ngáp ngáp như cá, thời điểm hôn nhau kịch liệt nước miếng đều chảy xuống, khiến tự anh thấy thẹn thùng mà rên nhỏ.

“A, A…Ưm…A…Không, không muốn…A….. Chảy ra rồi…”

“Không muốn cái gì mà không muốn? Hàng họ phía dưới ướt sũng rồi đây.” Phương Diệc Dược thu thế công, một tay ôm eo Thẩm Tông, một tay nhanh chóng lột quần thể thao cùng qυầи ɭóŧ Thẩm tông xuống.

Sáng sớm thời tiết hơi lạnh, Thẩm Tông run lên một cái, vô thức kẹp chặt hai chân trần trụi lại nhưng rất nhanh lại bị đầu gối Phương Diệc Dược chen vào giữa tách ra.

“Hai chân giang rộng ra chút, không phải anh muốn hợp làm một thể với tôi sao?”

“Đúng…Nhưng mà tự dưng hai chân anh nó cứ mềm nhũn ra…”

“Bốp!” Phương Diệc Dược thẳng tay tét mấy phát vào cặp mông trắng tuyết đang vểnh lên của anh, đánh cho Thẩm Tông kêu ra tiếng, vội vàng che miệng hoảng sợ ngó nghiêng xung quanh, “Mỗi ngày đều tập, chạy trốn so chó còn nhanh, bây giờ lại kêu chân mềm chân yếu, lâu không bị ăn đòn à?”

“Không phải! Thật mà, cả người anh đang mềm nhũn, yếu xìu đây.” Thẩm Tông thấy Phương Diệc Dược trầm mặt thì luống cuống phân bua, thò tay ôm chặt cổ hắn, nỗ lực giang rộng hai chân, dùng dươиɠ ѵậŧ cọ lấy cọ để háng Phương Diệc Dược: “Bở vì kỹ thuật hôn của em tốt quá…”

“Bị tôi hôn đến mềm nhũn cả người? Họ Thẩm, anh thật đúng là đến mùa động dục.” Phương Diệc Dược nâng một chân anh lên gác trên lưng mình, khiến cho lỗ hậu người nọ kề sát dươиɠ ѵậŧ mình, qυყ đầυ không nặng không nhẹ đảo quanh.

“Ưm…” Phương Diệc Dược thoải mái than nhẹ, nâng eo chủ động đẩy hậu huyệt mình về phía dươиɠ ѵậŧ to lớn.

Phương Diệc Dược lui về phía sau một bước, đẩy nhẹ eo Thẩm Tông ra, sau đó nhẹ nhàng đâm vào trong, ngoài ý muốn cảm nhận được một mảnh ướŧ áŧ. Hắn chọc ngón tay vào trong ngoáy ngoáy, cảm giác rất trơn ướt.

“Ở nhà tự mình bôi trơn rồi hả?” Hắn cười rộ, “Trước khi đi đã nghĩ đến việc chơi dã chiến ở ngoài rồi đúng không? Con mẹ nó anh cũng quá là dâʍ đãиɠ đói khát rồi đấy.”

“Bởi vì…Bởi vì anh rất nhớ em,” Thẩm Tông dựa lưng vào thân cây thở khẽ, nỗ lực duy trì cân bằng, hướng Phương Diệc Dược cười thỏa mãn: “Diệc Dược, buổi sáng anh vừa thức dậy liền nghĩ đến em rồi thủ da^ʍ, nhớ lại lúc em tiếng vào trong, xé rách anh, nhớ tới lúc được cùng em hợp làm một thể…A! “

Không phải Phương Diệc Dược cảm động trước tràng nói của Thẩm Tông mà là bị vẻ tươi cười của Thẩm Tông kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng ánh mắt ngấn nước, bời môi sưng đỏ của Thẩm Tông, nổi bật trên bụi hoa hải đường đỏ thắm phía dưới, khiến hắn không khống chế được cắm thẳng vào trong, chôn sâu ở vách màng ấm nóng của người nọ.

Thẩm Tông được như nguyện, lưng bị Phương Diệc Dược đẩy tựa sát vào thân cây, hai tay hắn duỗi ra muốn ôm Phương Diệc Dược, nhưng vì động tác mạnh mẽ của đối phương mà tay lắc lư mãi không ôm được, chỉ có thể huơ huơ một lúc rồi vô lực rủ xuống, ngón tay xinh đẹp lướt nhẹ qua từng bông hoa hải đường.

“Diệc, Diệc Dược…A!….Cho anh, cho anh ôm em đi mà…Ưm…”

Phương Diệc Dược nâng chân anh lên cao hết cỡ, dươиɠ ѵậŧ đổi sang một góc độ khác mạnh liệt ra vào, đâm chọc đến Thẩm Tông run rẩy cố hết sức cũng không nói xong một câu. Hắn nhìn thấy Thẩm Tông không nhịn được sắp khóc nức lên, tâm tình sung sướиɠ: ” Bị tôi cᏂị©Ꮒ đến mức này vẫn còn muốn ôm? Tôi thấy anh nên lo bịt kín miệng mình đi thì hơn.”

Thẩm Tông như tỉnh dậy từ trong mộng, hai tay lập tức che miệng lại, mắt to hoảng sợ ngấn nước, anh muốn ngó xem có ai đi qua không, nhưng tư thế này thì qua khó cho anh rồi.

“Nhìn gì?” Phương Diệc Dược thấy bộ dạng lo lắng hãi hùng của anh thì bật cười, “Yên tâm đi, có người đi qua tôi sẽ kể cho người ta, ở đây có một tên nằm kêu gào chờ được làm như cɧó ©áϊ.”

Lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn khiến Thẩm Tông hưng phấn, hậu huyệt siết chặt lại, cả người động tình đỏ ửng, dươиɠ ѵậŧ anh cũng hồng lên. Anh chủ động lắc mông phối hợp với nhịp điệu cắm rút của Phương Diệc Dược, lúc Phương Diệc Dược đâm vào điểm G sướиɠ đến mức kêu ra tiếng, điên cuồng khác hẳn bình thường.

“A… Không được, không được Diệc Dược…Anh không chịu nổi…”

Thẩm Tông sướиɠ hết sức chịu đựng, một chân anh bị Phương Diệc Dược gác trên vai, một chân khác mềm nhũn phát run, lắc lư theo luật động, trên mắt cá chân còn treo lỏng lẻo cái qυầи ɭóŧ, nhìn qua dâʍ ɭσạи không chịu nổi, chỉ sợ bị Phương Diệc Dược đâm thêm vài phát nữa là không còn tí sức nào.

“Thật yếu ớt, khí lực chạy trốn của anh đi đâu hết rồi?”

“Anh, anh không biết…Ưm…Anh chưa ăn sáng…Ư..A…Anh không chịu được nữa Diệc Dược.”

Phương Diệc Dược rút dươиɠ ѵậŧ ra, hạ chân Thẩm Tông xuống, nắm bả vai Thẩm Tông xoay ngược anh lại, một lần nữa ấn lên thân cây, sau đó không khách khí đâm lút cán: “Không chịu được thì chuyển sang nằm sấp, kêu gào cái gì.”

Không biết có phải do câu nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ không mà hậu huyệt Thẩm Tông lại siết chặt hơn, tấm lưng mảnh mai vặn vẹo uốn éo càng thêm phóng đãng.

Bên bụi hoa hải đường đỏ tươi, nếu như có người dọc theo bụi hoa đi vào phía trong sẽ khϊếp sợ chứng kiến hai người đàn ông đang điên cuồng quan hệ tìиɧ ɖu͙©, một màn dâʍ ɭσạи và phóng đãng.

Hai người tiến hành “Luyện công buổi sáng” hẳn 20 phút đồng hồ mới nổ súng thu binh, cặp chân mềm của Thẩm Tông run rẩy, vịn cây cả buổi vẫn chưa đứng thẳng được, không nói ra được một câu hẳn hoi.

“Anh làm gì mà chưa mặc quần áo vào hả ???!!” Phương Diệc Dược dư vị đã tan, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Tông cười khẩy: “Trông giống con Koala động dục chưa kìa.”

Đôi tai vừa trở về màu trắng nõn của Thẩm Tông lại đỏ lên, anh chậm rãi cúi người mặc quần, lề mề một lúc mới dám ngẩng đầu nhìn người vừa mới cᏂị©Ꮒ mình nước da^ʍ tuôn không ngừng: “Diệc Dược, anh thấy hơi váng đầu, mình tìm chỗ nào đấy ăn sáng nhé?”

“Không phải anh hay chạy bộ à? Sao thể lực kém vậy?” Phương Diệc Dược ra khỏi bụi hoa, hít thở bầu không khí thoáng đãng, tinh thần sảng khoái.

“Bình thường anh đều ăn một chút rồi mới chạy nhưng hôm nay dạy trễ nên không kịp, đành phải bụng rỗng mà đi.” Thẩm Tông nhanh chân, loạng choạng đuổi kịp Phương Diệc Dược.

“Dậy trễ? Hôm qua kích động không ngủ được hả?”

“Đúng vậy.” Hắn vừa hỏi Thẩm Tông liền vui vẻ ngượng ngùng cười: “Bởi vì hôm sau sẽ được chạy với Diệc Dược nên anh hưng phấn quá.”

“Đúng là đồ biếи ŧɦái.” Phương Diệc Dược cười thốt ra.

Thẩm Tông tựa hồ không để ý chút nào việc mình bị kêu là biếи ŧɦái, bộ dáng đáng yêu tươi cười nói: “Vậy chúng ta đi tìm Lang Yên đi Diệc Dược…A!”

Anh đột nhiên hoảng sợ kêu toáng lên, hóa ra là Lang Yên không biết lúc nào từ phía sau lao tới, nhảy thẳng lên người Thẩm Tông khiến thân thể thon gầy của người nọ ngã vào lòng Phương Diệc Dược.

Phương Diệc Dược đỡ lấy Thẩm Tông, sau đó bế con border collie còn đang thè lưỡi thở hồng hộc kia xuống, liếc nhìn kẻ còn chưa hồi hồn kia nói: “Gào cái quỷ gì, ông là bác sĩ thú y đấy ông ạ.”

“Tại, tại nó đột nhiên lao tới, anh còn tưởng là ai…” Thẩm Tông thấy là Lang Yên thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó thấy mình đang nằm trong lòng Phương Diệc Dược thì không khỏi đỏ mặt: “Cảm, cảm ơn Diệc Dược.”

“Thần kinh.” Phương Diệc Dược lại mắng hắn một câu.”

Hắn phát hiện giễu cợt Thẩm Tông rất vui, có thể không cố kỵ gì phun ra các từ chửi bậy cùng lời nói thô tục, giống lúc hắn cᏂị©Ꮒ Thẩm Tông hắn muốn làm gì thì làm, tinh thần thỏa mãn còn cơ thể thì sảng khoái, sung sướиɠ. Hơn nữa đối phương có vẻ cũng rất hưởng thụ điều này, không hề để bụng cùng phản đối.

Thẩm Tông ngồi xổm vuốt ve Lang Yên, sau đó chủ động giúp Phương Diệc Dược gắn dây xích vào vòng cổ chó, ngó nghiêng bốn phía, hồn lên mây.

“Này, tranh thủ đi ăn sáng đi, tôi thấy hơi đói rồi.”

Nói đến ăn sáng mắt Thẩm Tông sáng lên: “Vậy mình vào quán cà phê kia đi, giờ này chắc họ mở cửa rồi, món Tây ở chỗ đó không tồi, hơn nữa có thể mang kèm thú cưng.”

“Tôi thích ăn món Trung.” Phương Diệc Dược du học Mỹ hai năm, món Tây đã ăn ngán phát ói.

“Ôi? Nhưng mà quán đó nấu thực sự rất ngon, cũng không tính là món Tây hoàn toàn mà có kèm theo vài món bên mình nữa.”

“Anh mời nhé?” Phương Diệc Dược đùa.

“Được chứ,” Không nghĩ tới Thẩm Tông không do dự gật đầu cái rụp, mắt cười cong cong, e lệ như thiếu niên: “Thật vừa vặn, ngày hôm nay là một ngày có ý nghĩa kỷ niệm…”

“Kỷ niệm gì?” Phương Diệc Dược nhíu mày.

“Kỷ niệm ngày hẹn hò đầu tiên với Diệc Dược.”

“Mẹ nó ai hẹn hò với anh ??!!!” Phương Diệc Dược co giật khóe miệng, “Họ Thẩm tôi cho anh biết, tôi thích chơi anh nhưng chỉ như vậy thôi, đừng có mà mơ mộng hão huyền, hẹn hò với cuộc hẹn khác nhau là rõ .” ( nghiệp quật đấy anh ơi )

Mặt Thẩm Tông lập tức xị xuống, thần thái trên đôi mắt to tràn nhạt dần, nhưng rất nhanh liền khôi phục tươi cười: “Anh biết rõ mà…Chỉ giới hạn ở đây thôi, Diệc Dược sẽ không thích anh.” Anh cười miễn cưỡng, sau đó gồng mình lên cười, làm bộ dáng vui vẻ rung rung sợi dây xích nói: “Đi thôi, anh mời em bữa sáng.”

Phương Diệc Dược nhìn Thẩm Tông, cảm thấy kỳ quái, hắn thật sự không hiểu nối Thẩm Tông vì sao lại mê luyến mình đến mức này, trước đó hai người một lần gặp mặt chính thức cũng không có. Tuy nhiên nghĩ lại thì cũng hiểu được, người giống Thẩm Tông trên đời này khẳng định rất nhiều, chỉ là anh so với người khác to gán lớn mật hơn, cũng xui xẻo hơn, bị mình phát hiện ra mà thôi.