Khi Vạn Nhân Mê Gia Nhập Hậu Cung Của Nhân Vật Chính

Chương 5: Nhung nhớ người cũ

Tô Hạc Nhất quấn khăn tắm đi ra, Ôn Đồ Nam vừa mới mua đồ xong về, vì thế bắt gặp dáng vẻ nửa thân thể trần trụi của đối phương.

Màu da thanh niên cực trắng, nửa người trên lộ ra chút bọt nước, cực kỳ hấp dẫn. Dáng người của anh hơi quá mức mảnh mai, nhưng cực kỳ đẹp mắt, xương quai xanh sắc nét rõ ràng gợi cảm, bụng dưới của anh mặc dù không có cơ bắp, nhưng đường nét lưu loát, mà hai đầṳ ѵú trước ngực lại hồng cực kỳ, giống như hoa mai trong tuyết vậy.

Hơi thở của Ôn Đồ Nam cứng lại, cảm giác mũi hơi nóng lên.

Hắn vội vàng đưa đồ mới mua cho đối phương, sau đó vội vàng trở về phòng.

Tô Hạc Nhất vẫn chưa kịp cảm ơn, đã thấy đối phương vội vã rời đi, hơi ngơ ngác, anh nhìn đồ dùng đầy đủ trong túi, trong lòng cảm thấy được chút ấm áp.

Từ khi ba mẹ qua đời, phần lớn tài sản trong nhà đều dùng để trả nợ, anh gần như cắt đứt liên lạc với rất nhiều người, sau khi về nước thậm chí ngay cả một người bạn cũng không có, người thân duy nhất chính là anh họ và chú thím, nhớ tới trong nguyên văn anh họ biết mình bệnh nan y không chút lưu tình ngăn mình về nước, anh thật sự không dám đi liên lạc với đối phương.

Anh đang sợ hãi, sợ mình thật sự giống trong nguyên văn không người để ý, chỉ có thể chết trong cô độc…

Hiện giờ, đại khái chỉ có Ôn Đồ Nam còn sẵn sàng giúp anh.

Anh hơi áy náy chính mình bụng dạ khó lường, anh vì sống sót, ỷ vào Ôn Đồ Nam từng thích mình, tùy ý phiền toái đối phương.

Anh xấu hổ vô cùng.

Tô Hạc Nhất không biết tiếp cận nhân vật chính cần làm cái gì, cũng không biết bệnh nan y của mình cuối cùng có thể tốt lên hay không, nhưng sau khi con người đối mặt với sinh tử, sẽ ngó lơ rất nhiều chuyện.

Nếu như Ôn Đồ Nam muốn cái gì, vậy anh cứ tận hết khả năng cho hắn cái đó là được

Nhưng mà, Tô Hạc Nhất cũng không biết, Ôn Đồ Nam giờ phút này đang ở cách đó không xa trong phòng ngủ, nghĩ đến anh rồi thủ da^ʍ.

Ôn Đồ Nam ngồi ở cạnh cửa, một tay cầm côn ŧᏂịŧ của mình sục lên xuống, hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu đều là dáng vẻ nửa trần trụi của Tô Hạc Nhất.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã dục hỏa đốt người rồi.

Tô Hạc Nhất có biết hắn đã thích anh từ rất lâu rồi không, thế mà không chút né tránh, cứ như vậy triển lộ nửa thân thể ở trước mặt hắn, thật sự là không hề tự biết bản thân hấp dẫn đến nhường nào!

Hắn khó nhịn thở dốc, không ngừng ảo tưởng Tô Hạc Nhất, tay cũng đang không ngừng sục côn ŧᏂịŧ lên xuống.

Trước kia Ôn Đồ Nam chắc chắn sẽ không để cho tư tưởng của mình làm bẩn Tô Hạc Nhất, nhưng từ khi ở cùng một chỗ với ba người đàn ông đó, tính dục của hắn cũng tràn đầy.

Dù sao cũng là đàn ông mà.

Tuy từ trước đến nay hắn là bot, nhưng rất ít chủ động trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, bình thường đều là ba người kia đột nhiên động dục đè dưới thân đυ. thôi.

Sau khi hắn bị làm nhiều cảm nhận được sung sướиɠ cũng không còn tỏ ra kháng cự nữa.

Hắn vẫn cảm thấy mình trời sinh đã là bot, nhưng Tô Hạc Nhất vừa đến, du͙© vọиɠ của hắn bỗng nhiên bừng bừng, hắn biết rõ mình thật sự rất muốn chơi đối phương.

A Hạc thật đẹp, nếu như lúc anh bị đυ., làn da trắng đến phát sáng đó có thể đỏ ửng leen hay không, cặp mắt xinh đẹp đó có thể rưng rưng nước mắt hay không, cánh môi đỏ sẫm đó có thể không tự biết mà phát ra ra tiếng thở dốc dịu dàng hay không.

Mặc dù dươиɠ ѵậŧ của hắn không thô to bằng ba người nọ, nhưng cũng đủ dài, chưa từng dùng qua, màu sắc rất sạch sẽ, hắn đυ. sâu vào trong thân thể A Hạc chắc là có thể đỉnh đến tuyến tiền liệt của A Hạc, hắn biết lỗ hậu lúc cao trào sẽ sướиɠ đến nhường nào, A Hạc bị hắn đυ. đến cao trào, có thể sẽ nức nở cầu hắn nhẹ một chút, hoặc là cầu hắn sâu thêm một chút hay không...