Cả khuôn mặt Sở Thần đen lại khó xử, hắn chế tạo tin đồn vị hôn thê của Thái Tử ái mộ mình, đơn giản chính là để bức Thái Tử chán ghét Tần Mạn Kiều, từ hôn với nàng ta.
Chỉ cần sau khi Thái Tử thối hôn với Tần Mạn Kiều, hắn liền lập tức tới cửa cầu hôn.
Cầu hôn Tần Nguyệt Hề, kéo Tần gia vào trận doanh của mình.
Mà bây giờ, nữ tử trước mặt lại ở trước mặt mọi người phủi sạch quan hệ với hắn, hắn không biết là bị sai ở đâu.
Đúng, nhất định là Tần Nguyệt Hề đã nói gì đó với nàng ta.
Hắn ngẩng đầu, đang muốn giải thích lại với Tần Mạn Kiều, nhưng Tần Mạn Kiều đã đi vào Tần Gia.
Dây chúng vây xem nhìn hắn, xì xào bàn tán: “Xem ra chính là có người có lòng cố ý bôi nhị thanh danh của Lục tiểu thư Tần gia.”
“Đúng vậy đó, làm gì có ai mà không muốn làm Thái Tử Phi, chạy đi quyến rũ người khác chứ?”
“Nghe nói Thái Tử vô cùng sủng ái vị Lục tiểu thư Tần gia này, làm sao có thể trở thành kẻ phong lưu thành tính chứ??”
“Trong chuyện này chắc chắn có quỷ!”
Dân chúng không dám nghị luận quá lớn tiếng, nhưng Sở Thần là người tập võ, những người này nói đúng sai cái gì, hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Sắc mặt hắn sầm xuống, quay người cũng đi vào Tần gia.
“Tiểu thư, làm sao người biết được Ngũ tiểu thư có thai vậy ạ?” Trên đường trở về, Phúc Hỉ vẫn luôn thắc mắc chuyện này.
Tần Mạn Kiều khẽ híp mắt.
Kiếp trước, Tần Nguyệt Hề chính là mượn cớ đi Tần Nguyệt Am, tự mình lén uống thuốc trục thai, kết quả bởi vì lượng thuốc quá nhiều, gây xuất huyết nặng.
Tần Nguyệt Hề thấy chuyện bại lộ, liền giả bộ đáng thương trước mặt nàng, nói là bởi vì có một đêm, tỷ ta ra ngoài mua bánh cho nàng ăn, nên mới bị một tên say rượu làm hại.
Bởi vậy mà Tần Mạn Kiều vô cùng áy náy.
Chuyện này, cũng là nàng giúp Tần Nguyệt Hề giấu lại.
Đến nỗi đứa nhỏ kia là của ai, cái này còn phải cần thận tra một chút.
Nàng dám đoán chắc, chắn chắn là không phải tên say rượu nào đó trên đường làm hại.
Tần Nguyệt Hề tập võ nhiều năm, sao có thể bị một tên uống say khi dễ còn không biết đường đánh trả?
Lừa quỷ mà!
“Đương nhiên là, có người nói cho ta biết.” Tần Mạn Kiều nhàn nhạt nói.
Phúc Hỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tần Mạn Kiều, sao nàng đột nhiên có cảm giác tiểu thư có chỗ nào đó không giống.
Tần Mạn Kiều đến tiền viện, chỉ là còn chưa vào đại sảnh, đã thấy được bóng dáng của mẫu thân và mấy vị huynh trưởng.
Trong đại sảnh truyền tới tiếng khóc rống của Tần Nguyệt Hề: “Cha nương, là nữ nhi cô phụ các người, bức thư tình kia không phải là do Lục muội muội viết cho Thần Vương điện hạ mà là nữ nhi đích thân viết.”
“Thần Vương điện hạ mười tuổi bái phụ thân vì sư, nữ nhi cùng Thần Vương theo cha luyện võ lâu ngày sinh tình, sinh tham niệm, nữ nhi biết Tần gia đã có một vị sắp gả vào hoàng thất, thì sẽ không lại để cho người khác làm con dâu hoàng gia.”
“Nhưng nữ nhi đối với Thần Vương thật sự là vô cùng ái mộ, làm sao cũng không thể khống chế, nên tại bữa tiệc Bách Hoa, nữ nhi đã hiến thân cho Thần Vương điện hạ.”
“Nữ nhi mang thai hài tử của Thần Vương điện hạ, nhưng Thần Vương điện hạ không biết người đêm đó là nữ nhi, lúc này nữ nhi mới vụиɠ ŧяộʍ viết thư tình thử dò hỏi tâm ý của Thần Vương, chỉ là thư tình còn chưa gửi đi, đã bị cha bắt được.”
“Lúc đó nữ nhi vô cùng sợ hãi, nên mới đẩy thư tình lên đầu Lục muội muội, cha nương, các người cứ đánh chết đứa con gái bất hiếu này đi, nữ nhi không có bảo vệ tốt chính mình, nữ nhi không hi vọng Thần Vương điện hạ khó xử.”
“Con nói cái gì?” Bình Xương Hầu rống lớn một tiếng.
Mà Bình Xương Hầu chính là phụ thân của Tần Mạn Kiều.
Tần Mạn Kiều đứng ở bên ngoài, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh.
Tần Nguyệt Hề này đúng là mọc được một cái mồm khéo léo, nóng xong hai ba câu, liền tinh tế phát huy hết mọi sự vô tội, ủy khuất, đáng thương của bản thân.