Ma ma đi cùng Hoàng Quý phi hung hăng kéo Thục phi nương nương ra, Tam công chúa lại sống chết không muốn đi cùng Hoàng Quý phi. Nàng bị Thục phi nương nương nuôi tròn như trái bóng, nhất thời rất khó ôm đi, còn cắn vào tay của hai ma ma. Ta không đành lòng, ôm chặt công chúa, tay bị đánh một côn cũng dứt khoát không buông.
Sau đó... sau đó Ôn Chiêu nghi cùng Hoàng hậu nương nương tới, Hoàng hậu nương nương ho dữ dội, che trước mặt ta, khiến Hoàng Quý phi không dám làm gì, kiêu ngạo làm ầm ĩ :"Trong cung sớm đã khác rồi, Thẩm Vân Dao, ngươi tưởng ngươi còn có thể bảo vệ được ai?"
Cung phi ngang ngược như vậy, quả là từ cổ chí kim chưa từng có.
Ầm ĩ một hồi, cuối cùng Hoàng thượng đã đến.
Trong lúc không ai chú ý, Thục phi nương nương đem trâm cài tóc của ta kéo xuống. Ba thước tóc đen nhánh buông đến thắt lưng, tay ta ôm Tam công chúa, trên mặt còn vương lại vết nước mắt.
Hoàng Quý phi kéo Hoàng thượng làm nũng, nói chúng ta bất kính ra sao, Tam công chúa bị nuôi dưỡng thế nào, nói Hoàng hậu nương nương ức hϊếp nàng này nọ.
Bình thường mắt nàng mọc trên trán, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, vậy mà giờ làm nũng với Hoàng thượng lại như biến thành người khác, làm ta nhìn đến đờ ra.
Phản ứng đầu tiên của Hoàng thượng chính là quở trách Hoàng hậu nương nương, nhưng ta và Tam công chúa cũng không chịu nhịn. Bọn ta lê lê gối đến quỳ trước mặt Hoàng thượng, đem cánh tay đã sưng phù nâng lên cho hắn xem, nói nếu không có Hoàng hậu nương nương kịp thời giúp đỡ, cánh tay này chắc đã gãy rồi.
Cuối cùng, Hoàng thượng đích thân xử lý chuyện này: "Thục phi quản giáo bất lực, phạt bổng nửa năm, Hoàng hậu không ước thúc hậu cung, phạt bổng nửa năm, cấm túc tại Vị Ương cung, còn Tam công chúa...", Hoàng thượng nói đến Tam công chúa liền liếc nhìn ta, giọng điệu có phần hòa hoãn, "Tam công chúa cứ để lại Di Hoa cung, sau này nếu như quản giáo không tốt thì đưa nàng đi, Uyển Tu nghi vô tội chịu liên lụy, ban thưởng."
Hoàng Quý phi chạy đến sinh sự thì một cọng tóc cũng không mất.
Phương pháp xử lý bất công như vậy, chẳng trách Hoàng hậu nương nương, Thục nghi Ôn Chiêu nghi đều không thích Hoàng thượng.
Ta cũng không thích hắn.
Sau khi tất cả rời đi, Thục phi nương nương ôm ta và Tam công chúa nói không uổng công nàng thương chúng ta, chúng ta là những đứa trẻ tốt, biết bảo vệ Hoàng hậu nương nương.
Thái dương nàng sưng lên một cục nhưng nàng lại không để ý, vội vàng gọi thái y đến xem cánh tay của ta. Thái y bôi thuốc mỡ khiến ta đau đến phát khóc. Chuyện vừa rồi đáng sợ như vậy ta còn không khóc, vậy mà vì vết thương cỏn con này lại khóc đến khàn cả giọng, Thục phi nương nương vỗ về ta như dỗ trẻ con, ta thật sự muốn nói với nàng, ta khóc không phải vì đau, mà là bởi vì mới mấy ngày trước ta còn cảm thấy Hoàng thượng cũng không tệ lắm.
Ta thật ngu ngốc, ta vì sự ngu ngốc của mình nên mới khóc!