Anh Ấy Nhẹ Nhàng Hôn

Chương 37

“Chờ một chút, dì Tô cũng tới, cùng đi đi." Hà Khanh Khanh đột nhiên gọi cô lại, cười nói.

Cố Nhiễm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ ung dung quý phái đang từ trong xe xuống, lúc nhìn thấy Hà Khanh Khanh, khóe môi của cô tự nhiên nở ra một nụ cười, nhưng rất nhanh, nụ cười của cô liền cứng đờ.

Cố Nhiễm cười khổ, cô tiến lên một bước, lễ phép mỉm cười: "Dì Tô, đã lâu không gặp.”

Mẹ Tô nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, chỉnh lại nụ cười lễ phép: "Là Nhiễm Nhiễm! Không ngờ con từ nước ngoài trở về, thật trùng hợp.”

“Dì à, Cố Nhiễm cũng tới nghe Tô Nam diễn tấu đấy." Lúc này Hà Khanh Khanh đã đi tới bên cạnh mẹ Tô, cười khẽ.

“Vậy sao? Mẹ thay Tô Nam cảm ơn con." Mẹ Tô khách khí nói.

Lòng bàn tay Cố Nhiễm căng thẳng đổ mồ hôi, nụ cười cũng cứng ngắc, cũng may mẹ Tô không làm khó cô, tiếp tục nói: "Vào đi.”

Mẹ Tô và Hà Khanh Khanh đi trước một bước, Cố Nhiễm đi theo phía sau bọn họ, còn chưa vào sân đã bắt đầu nảy sinh ý rút lui, đây quả thực chính là "Sống một giây bằng một năm" a!

Cũng may cô cũng không có cùng hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, Tô Nam cầm đàn vi - ô - lông đi lên sân khấu. Anh mặc một bộ tuxedo màu đen, anh tuấn đẹp trai như bạch mã hoàng tử hoa lệ lên sân khấu. Khoảnh khắc ánh đèn chiếu vào người anh, Cố Nhiễm cảm thấy, thế giới này đều là của anh.

Cố Nhiễm rõ ràng cảm giác được ánh mắt anh rơi xuống người cô. Vừa nghĩ tới mẹ Tô và Hà Khanh Khanh đang ở hiện trường, Cố Nhiễm đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa, cô thậm chí không chuyên tâm nghe anh diễn tấu, trong đầu cô đều suy nghĩ sau này nên đối mặt với mẹ Tô như thế nào.

Lúc diễn tấu kết thúc, Cố Nhiễm còn có chút hoảng hốt, cô đang băn khoăn có nên đi thẳng hay không, La Lam đã đi tới trước mặt cô, cười nói: "Học muội, đi theo anh.”

Cố Nhiễm từ bỏ rối rắm, nở nụ cười, gật đầu nói: "Được.”

“Hôm nay học muội thật sự là chói lọi, lần đầu tiên em đồng ý với ánh mắt của Tô Nam. "Khóe mắt đuôi lông mày La Lam đều là ý cười, anh khen người, không hề làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại cảm thấy thú vị.

Cố Nhiễm cười đáp: "Cảm ơn.”

“Tiểu Lam. "Một thanh âm ôn nhu đột nhiên vang lên, chỉ thấy mẹ Tô cùng Hà Khanh Khanh đang hướng bên này đi tới.

La Lam xoay người đi, tươi cười khéo léo, che giấu kinh ngạc của mình: "Bác gái đi nghỉ dưỡng về rồi à?”