Chồng Tổng Tài Khó Đối Phó Quá

Chương 15: Đè lên anh rồi

Cô thật sự bội phục hiệu suất làm việc của Vân Thiên Lâm, không một chút dây dưa dài dòng nào. Cô vừa mới đồng ý kết hôn với hắn, lấy được giấy chứng nhận xong, còn chưa rời khỏi cục dân chính đã nhận được điện thoại của A Nham, nói toàn bộ chuyện ba chuyển viện đều đã làm xong, bảo cô yên tâm.

Giai Giai đã từng nghe đến bệnh viện kia, là bệnh viện tư nhân tốt nhất trong thành phố, hoàn cảnh và thiết bị đều là tốt nhất, đương nhiên chi phí cũng đắt đến dọa người.

Hiểu Nguyệt còn nghĩ không cần phải như vậy, cô chỉ cần ba có thể ở nơi thoải mái, tiếp nhận trị liệu thật tốt, không ai quấy rầy là được.

A Nham lại nói, bảo cô đi tìm Vân Thiên Lâm.

Bạch Hiểu Nguyệt ở trên đường do dự một chút rồi gọi cho Vân Thiên Lâm, không ai tiếp, lại gửi tin nhắn cho hắn, nói cho hắn biết không cần chuyển sang một nơi tốt như vậy, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy trả lời.

“Không cần, hiện tại đều giải quyết xong rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt âm thầm ghi tạc trong lòng phần ân tình này của Vân Thiên Lâm.

Mặc kệ ý định ban đầu của người đàn ông này khi kết hôn với mình là gì, chỉ bằng việc hắn thực hiện hứa hẹn như vậy, Bạch Hiểu Nguyệt quyết định xem xét cuộc hôn nhân không rõ ràng này một cách nghiêm túc.

“Giải quyết nhanh như vậy, cậu dùng biện pháp gì.” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, không biết có nên nói chuyện đã xảy ra cho Trần Giai Giai hay không.

Không chịu nổi Trần Giai Giai nhõng nhẽo, cuối cùng vẫn nói ra.

Sau khi Trần Giai Giai nghe thấy Bạch Hiểu Nguyệt kết hôn chớp nhoáng như vậy, qua hồi lâu mới bình tĩnh lại. Nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, ngực mơ hồ đau.

“Không được, cậu phải cho mình gặp người đàn ông kia. Đây là cuộc đời của cậu, tuy nghe rất đáng tin cậy nhưng mình vẫn không yên tâm. Như này đi, hôm nào chúng ta hẹn thời gian gọi anh ta ra. Nhưng đêm nay cậu phải ở bên cạnh mình.”

Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt cự tuyệt, Trần Giai Giai đã lôi kéo Bạch Hiểu Nguyệt lên xe taxi, bắt đầu một đêm tha hồ vui chơi, chúc mừng Bạch Hiểu Nguyệt tạm biệt cuộc sống độc thân, bước vào nấm mồ hôn nhân.

Cứ chơi như vậy liền quên mất thời gian, chờ lúc trở lại biệt thự đã hơn chín giờ.

Bạch Hiểu Nguyệt còn lo lắng mình đi nhầm nên ngây ngốc đứng ở cửa, không biết nên đi vào như thế nào. Cho đến khi A Nham đi ra từ bên trong, thấy Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa mới vội vàng đi mở cửa.

“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng trở lại rồi, Vân thiếu gần như đã lật toàn bộ thành phố Y để tìm cô.” Bạch Hiểu Nguyệt uống chút rượu nên trên mặt đỏ bừng, ngượng ngùng cười cười đi theo vào.

A Nham đưa người đến cửa, cho cô một ánh mắt tự cầu nhiều phúc. Bạch Hiểu Nguyệt luôn cảm thấy có chút sợ hãi. Cởi giày vào nhà đã thấy Vân Thiên Lâm ngồi một mình trong phòng khách, cả căn phòng yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới nhớ tới, mình hình như quên mất, lúc ở cửa cục dân chính hắn đã nói với mình, hắn sẽ trở về ăn cơm tối, mình lại cùng Giai Giai điên đến tận bây giờ.

Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng ăn, đồ ăn vẫn bày trên bàn chưa được đυ.ng đến, chắc đã nguội mất rồi. Chẳng lẽ hắn vẫn luôn chờ mình trở về ăn cơm sao?

Bạch Hiểu Nguyệt giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, cúi đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.

“Cái kia… Tôi đã về rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở một bên, lúc này mới nhìn thấy trên người hắn khoác áo ngủ màu cà phê, cổ áo mở rộng lộ ra da thịt màu mật bên trong, thỉnh thoảng lại trả lời điện thoại hai tiếng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua rồi vội vàng dời ánh mắt đi, trên mặt rất không có tiền đồ mà đỏ lên.

Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở một bên chờ hắn nói chuyện điện thoại xong, để điện thoại di động xuống.

Vân Thiên Lâm từ trên sô pha đứng lên, cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ mình vừa mới cưới, tới gần hai bước đã ngửi thấy chút mùi rượu trên người cô.

Vân Thiên Lâm lại tiến về phía trước hai bước, Bạch Hiểu Nguyệt theo bản năng lui về phía sau, phía sau chính là sô pha, không cẩn thận cả người ngã ra sau.

Cô sợ hãi kêu tiếng, cũng may, Vân Thiên Lâm nhanh mắt đưa tay ôm người vào lòng, thuận thế thay đổi phương hướng, Bạch Hiểu Nguyệt vững vàng nằm trong ngực hắn.

“Uống rượu?” Nghe như một câu hỏi bình thường, nhưng trong giọng nói bình thản lại mang theo chất vấn, chẳng biết tại sao Bạch Hiểu Nguyệt lại có chút chột dạ, như mình đã làm chuyện gì xấu ở bên ngoài vậy.

“Em và Giai Giai ở bên ngoài ăn cơm, có uống một chút.” Bạch Hiểu Nguyệt giải thích một câu, thấy hắn hơi cau mày, cho rằng hắn không biết Giai Giai trong lời mình nói là ai, lại bổ sung: “Giai Giai là bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của em, bạn thân của em.”

Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết, giờ này khắc này tư thế mình nằm trong lòng hắn có bao nhiêu **, hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu nhàn nhạt phun trên mặt Vân Thiên Lâm, giống như vài chiếc lông vũ mềm mại quét qua trái tim hắn.

Mấy cái dấu ** là nguyên văn của tác giả á, không phải mình thêm vào đâu.

Vân Thiên Lâm chỉ lẳng lặng nhìn cô, nhưng ánh mắt chăm chú như vậy khiến Bạch Hiểu Nguyệt càng thêm chột dạ. Có lẽ trong một gia đình như vậy, hắn không thích vợ của mình uống rượu, huống chi hôm nay bọn họ vừa mới đăng ký, mình dường như đã làm chuyện không tốt.

Bạch Hiểu Nguyệt nhớ tới lúc lần đầu tiên mình gặp hắn, cô cũng uống rượu say, còn đi nhầm toilet, chạy vào trong nhà vệ sinh nam nôn, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật mất mặt.

Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng thầm kêu toang rồi, có thể hắn sẽ cho rằng mình là sâu rượu hay không, nhìn bộ dáng của hắn, chắc là không thích vợ của mình uống rượu đâu.

“Cái kia… Nếu như anh cảm thấy không tốt, về sau em sẽ cố gắng không đi ra ngoài uống rượu.” Bạch Hiểu Nguyệt hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được những lời này. Bởi vì lúc cô và Giai Giai ra ngoài ăn cơm, khi vui vẻ sẽ uống một chút.

“Về sau, lúc tôi ở đó thì em có thể uống một chút.” Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt, hắn vừa mới nói lúc hắn ở đó thì mình có thể uống một chút? Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt có phản ứng, Vân Thiên Lâm đã siết chặt vòng tay.

Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác lực đạo bên hông mình siết chặt, lúc này mới phát hiện tư thế hiện tại của bọn họ có bao nhiêu **, hai người gắt gao dán cùng một chỗ, cô ở trên người của hắn, bất tri bất giác, Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác tim mình đập nhanh hơn, khuôn mặt vốn màu hồng nhạt chợt đỏ lên.

“Em… xin lỗi, đè lên anh rồi.” Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng xấu hổ, hai tay chống ở bên cạnh muốn đứng lên, lại không biết mình mặc áo len cổ chữ V, lúc cúi người lộ ra mảng lớn tuyết trắng, Vân Thiên Lâm muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được.

Nếu như không phải nhìn thấy vẻ ngoài vô tội của cô, hắn thật sự hoài nghi người phụ nữ này cố ý làm vậy. Sự tự chủ mà hắn vô cùng tự hào lại bắt đầu dao động.

Vô tội nhất chính là Bạch Hiểu Nguyệt, cô vừa mới đứng lên, nhưng dép lê của mẹ Vân Thiên Lâm hơi lớn, cô không đứng vững lại ngã xuống, ngã vào trong lòng Vân Thiên Lâm, đôi môi mềm mại ấm áp rơi trên đôi môi hơi lạnh của hắn.

Bạch Hiểu Nguyệt mở to hai mắt, mặt đỏ bừng, muốn thoát ra.

Ai biết, Vân Thiên Lâm siết chặt cánh tay lại, ôm người cố định vào trong ngực, làm sâu thêm nụ hôn này. Hương rượu giữa răng môi như nước ngọc ngọt ngào, khiến cho hắn khao khát muốn có được nhiều hơn.