“Tôi sẽ tự trở về, anh cứ đi làm việc đi!” Bạch Hiểu Nguyệt cười cười, phất phất tay với người trong xe, đến khi nhìn xe rời khỏi tầm mắt của mình, cô mới thở ra một hơi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy âm u nhưng trong lòng cô cũng không có quá nhiều áp lực.
Bạch Hiểu Nguyệt vốn định một mình tùy tiện đi dạo một chút, nhưng đúng lúc Trần Giai Giai gọi điện thoại cho cô, bảo cô đi dạo phố với cô ấy. Hiểu Nguyệt vui vẻ đáp ứng.
Lúc hai người đang đi dạo hăng say, ai biết lại oan gia ngõ hẹp gặp phải người không muốn gặp. Đúng là Tần Lệ và Bạch Vân Khê đang chọn quần áo ở trong trung tâm thương mại.
Giai Giai vừa mới nhìn trúng một bộ đồ lông màu trắng, chuẩn bị lấy xuống thử xem, ai biết, một bàn tay khác cũng đồng thời cầm lấy cái áo.
“Tôi còn tưởng là ai, nhân viên phục vụ, các người ở trong tiệm mà lại không nhìn khách hàng thử quần áo à, cẩn thận, hai vị tiểu thư này một vạn trong túi cũng không có, lại thử hỏng quần áo trong tiệm rồi, đến lúc đó bồi thường cũng không bồi thường nổi đâu.”
Trong tiệm vang vọng giọng nói bén nhọn cay nghiệt của Tần Lệ, hai tay bà ta ôm ngực, tự đắc kiêu ngạo đứng trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn cô.
Nếu như không phải con ranh này làm hỏng chuyện của mình, bà ta căn bản sẽ không bị chồng mình mắng một trận, nói cho cùng đều do con ranh này gây họa.
“Ha! Tôi cho là ai, sao dì Tần lại giải quyết được nguy cơ ở công ty nhanh như vậy, không ngờ còn có tiền để hai mẹ con các người tới nơi này tiêu xài.”
“Cô nói công ty nhà ai xảy ra vấn đề, làm sao công ty của chồng tôi có thể xảy ra vấn đề, đúng là chuyện cười.” Tần Lệ nhìn thấy cái miệng kia của Trần Giai Giai, liền hận không thể đi lên xé nát miệng cô ấy, ngăn không cho cô ấy nói lung tung ở bên ngoài.
Chuyện công ty chỉ có người một nhà biết, Tần Lệ sĩ diện, sao có thể để cho người ngoài biết chuyện của Hoằng Đằng được. Có trách thì trách Bạch Hiểu Nguyệt không chịu hợp tác, còn làm Lưu Kỳ Sơn bị thương, thật sự là to gan.
“Không phải là không đánh tự khai sao? Phục vụ, tôi muốn bộ quần áo này.”
“Quần áo hai mươi vạn, cô mặc nổi không? Trần Giai Giai, cô cho rằng cô vẫn là thiên kim đại tiểu thư lúc trước à, bây giờ cô đã bị người trong nhà đuổi ra ngoài, cũng đừng giả bộ sói đuôi to nữa. Phục vụ, chúng tôi muốn bộ quần áo này, quẹt thẻ.”
Bạch Vân Khê không muốn thấy hai người Bạch Hiểu Nguyệt và Trần Giai Giai thắng mất thể diện của chị ta, mặc kệ là bất cứ lúc nào, chị ta đều phải sống tốt hơn Bạch Hiểu Nguyệt.
“Mẹ, Trạch đưa cho con một tấm thẻ bạc, anh ấy nói chỉ cần con vui thì có thể tùy tiện quẹt. Đây coi như là món quà con rể tương lai của mẹ mua cho mẹ.”
“Cô…” Trần Giai Giai tức giận muốn tiến lên lý luận với Bạch Vân Khê, rõ ràng là một đứa trà xanh, nhưng tên khốn Tịch Trạch kia, Hiểu Nguyệt nhà cô ấy tốt như vậy, tên cặn bã này có mắt không tròng không biết quý trọng còn để cho con trà xanh này chọc giận Hiểu Nguyệt nhà cô ấy, Trần Giai Giai cô ấy làm sao nhịn được cơn tức này.
“Giai Giai, không cần phải tức giận với loại người này. Cái áo lông này vừa nhìn chính là cho người già mặc, cậu cũng đừng đùa, chúng ta còn trẻ như vậy đương nhiên không cần mặc quần áo cổ lỗ như vậy. Chẳng lẽ cậu còn muốn so ai lớn tuổi hơn với một người già sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt cười, cứ mở miệng là người già, nói đến nỗi Tần Lệ mặt đỏ tía tai, hai tay nắm chặt chiếc túi LV.
“Ôi bác gái, bà phải cẩn thận một chút, hàng LV này cũng không ít tiền đâu, đừng để bị rách, không nửa đêm lại đau lòng.”
Nhân viên phục vụ bên cạnh vừa nghe là hàng loại A, nhất thời tập trung ánh mắt hết trên người Tần Lệ, nhìn bà ta cả người trang phục đẹp đẽ, hận không thể mặc tất cả đồ chói mắt lên người, hiển nhiên chính là một nhà giàu mới nổi.
“Cô gọi ai là bác gái, Bạch Hiểu Nguyệt, có phải cô không muốn cho ba cô sống nữa hay không, có tin bây giờ tôi xé nát miệng của cô không.”
Tần Lệ nói xong liền muốn đi lên đánh Bạch Hiểu Nguyệt. Hôm nay, Bạch Hiểu Nguyệt rốt cuộc cũng không cần cầu xin bọn họ nữa, sao tới phiên bọn họ giáo huấn chính mình.
Hiểu Nguyệt nhìn chuẩn đưa tay bắt lấy cổ tay Tần Lệ ném qua một bên, Tần Lệ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
“Hai mẹ con đều có cái đức hạnh như nhau, tôi nói cho các người biết, đừng tưởng rằng Bạch Hiểu Nguyệt tôi thật sự dễ bắt nạt. Ông trời đang nhìn các người đang làm gì đấy. Giai Giai, chúng ta đi, đừng để loại người này ảnh hưởng đến tâm tình đi dạo phố của chúng ta.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói xong lôi kéo Trần Giai Giai đi ra ngoài, lại bị Tần Lệ chặn ở cửa tiệm, tình thế căng thẳng này, nhân viên phục vụ cũng không dám tiến lên nói chuyện.
“Bạch Hiểu Nguyệt, nghĩ đến người cha thực vật của con đi, đừng nói người làm thím này tuyệt tình không cho con cơ hội. Lưu tổng thật lòng thích con, ông ta nói chỉ cần con gật đầu, nhận lỗi với ông ta thì chuyện con đánh ông ta, ông ta cũng có thể bỏ qua. Đương nhiên, nếu con làm tốt chuyện này, con cũng không cần lo lắng về những trị liệu cho ba con.”
Bạch Hiểu Nguyệt không biết Tần Lệ lấy đâu ra tự tin, cô đến bước đường cùng thì nhất định phải gả cho mấy ông già vừa xấu vừa béo kia mới có thể cứu ba của mình à.
Tần Lệ thấy Bạch Hiểu Nguyệt không lên tiếng, cho rằng trong lòng cô đang dao động. Nhiều năm qua bà ta đã quá hiểu con nhóc này, nó coi trọng nhất chính là người cha thực vật này.
“Hiểu Nguyệt, Lưu tổng là thật lòng với con, cũng không phải để con đi làm **, hiện tại người kết hôn lần hai nhiều như vậy, con gả đi cũng có thể ăn ngon uống cay, có cái gì không tốt. Người làm thím này là đang suy nghĩ cho tương lai của con đấy.”
Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn xem, nói nhiều lời đường hoàng như vậy, nghĩ tới nghĩ lui còn không phải vì chính mình à. Loại người như Tần Lệ chính là điển hình của kiểu người không vì mình trời tru đất diệt, thật cho rằng Bạch Hiểu Nguyệt cô là một người không có đầu óc sao?
“Thím à, Lưu Kỳ Sơn này được thím nói tốt như vậy, nếu không, thím để cho chị họ con gả đi, chẳng phải là tốt hơn sao. Hay là thím nhìn trúng mà không dám nói cho chú con biết, không sao, bây giờ con sẽ nói với chú ấy giúp thím việc này. Thế nào?”
“Tôi nói này bác gái, bác lớn tuổi như vậy mà còn lăn qua lăn lại, cẩn thận đau thắt lưng.”
“Con khốn nhà cô đang nói hươu nói vượn cái gì đó, tôi đây đều là suy nghĩ cho cô, sao có thể gả Vân Khê nhà tôi cho Lưu Kỳ Sơn được.”
“Hiểu Nguyệt, em không thể bởi vì Trạch thích chị, vứt bỏ em mà em trả thù chị như vậy. Chị biết em ghi hận trong lòng, nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng. Người anh ấy yêu chính là chị, anh ấy nguyện ý đối tốt với chị, nguyện ý chạm vào chị, những thứ này đều không có đạo lý nào để nói. Trách thì trách chính em có số không tốt thôi.”
“Các người đều chết tâm đi! Tôi sẽ không đi gặp Lưu Kỳ Sơn.” Bạch Hiểu Nguyệt lười nói nhảm với hai tiện nhân này, đưa tay đẩy người sang một bên: “Chó ngoan không cản đường, Giai Giai, chúng ta đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói xong lôi kéo Trần Giai Giai rời khỏi cửa hàng kia, ở phía sau Tần Lệ tức giận đến nỗi chửi ầm cả lên, Trần Giai Giai đi theo Hiểu Nguyệt, nghĩ đến bộ dáng nghẹn khuất vừa rồi của Tần Lệ, cười to ra tiếng.
“Hiểu Nguyệt, chịu cậu luôn đó, bác gái? Ha ha! Tần Lệ khẳng định đã tức đến điên lên rồi, mình nhớ khi còn bé bà ta không thích nhất người khác nói bà ta lớn tuổi, nhìn thấy trẻ con đều muốn người ta gọi bà ta là chị, thật *** ghê tởm. Cái giọng điệu hôm nay thật là sảng khoái. Lại nói đến chuyện của ba cậu, thật sự không cần mình giúp đỡ à?”
Nói đến chuyện này, tâm tình Bạch Hiểu Nguyệt lại tốt hơn rất nhiều, chuyện này còn phải cảm ơn Vân Thiên Lâm.