Tô Thuần Thuần từng bước một đi về phía Sở Ngôn Chi, Sở Ngôn Chi liếc nhìn cô, nói với cô những lời đầu tiên mà không phải vì kịch bản.
“Cô sợ ngựa?”
Giọng nói của anh giống như con người anh, từ tính và dịu dàng, như cơn gió nhẹ xoa dịu trái tim, một hơi ấm dễ chịu tràn ngập trái tim người nghe.
Tuy nhiên, đôi mắt của Tô Thuần Thuần hơi mở to khi cô nhìn thấy vẻ mặt mờ nhạt của anh, như thể cô rất ngạc nhiên làm sao anh có thể biết được, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế, nhướng mày và mạnh mẽ nói: "Ai sợ?"
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Sở Ngôn Chi không chút bối rối, cay đắng nói thêm: “Ai sợ chính là chó con!”
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Sở Ngôn Chi lần đầu tiên cười với mình, mặc dù nụ cười rất nhanh.
Nhìn thấy Tô Thuần Thuần tò mò nhìn mình, anh không khỏi bình tĩnh lại, nhảy lên ngựa, động tác nhanh chóng, sau đó đưa tay về phía Tô Thuần Thuần, môi khẽ cử động.
“Nếu một chút có sợ hãi, liền cứ ôm chặt tôi.”
Tô Thuần Thuần nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt cô, ngón tay thon dài, khớp nối rõ ràng, Sở Ngôn Chi ngồi trên ngựa, quay lưng về phía ánh đèn lặng lẽ nhìn cô, nét đẹp trai dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng ấm áp.
Không hổ là người đàn ông quyến rũ trong giới giải trí, nếu là một cô gái bình thường, cô sẽ đỏ mặt trước vẻ ngoài của anh và trái tim cô sẽ đập rộn ràng. Tuy nhiên, nếu là Tô Thuần Thuần...
Cô nhìn Sở Ngôn Chi từ trên xuống dưới, hơi nhướng đôi lông mày mảnh khảnh, đặt tay lên tay Sở Ngôn Chi như thể đang bố thí.
Bàn tay trắng nõn thon dài nắm trong lòng bàn tay, xúc cảm mềm mại. Chỉ dùng một chút sức lực, Sở Ngôn Chi đã kéo người ngồi trước người anh rồi vòng lấy.
Tô Thuần Thuần sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt, nhướng mày nói: "Bây giờ anh đã biết cách lấy lòng tôi rồi à?"
Giọng điệu này của cô ấy, thực sự là làm cho người khác chán ghét, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lại ẩn chứa vẻ sợ hãi nhưng lại cố kiêu ngạo, đôi mắt đen láy đang hoảng sợ chuyển loạn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sâu sắc trong lòng, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.
Sở Ngôn Chi nghe vậy, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, ánh mắt hơi đảo qua, đột nhiên ghìm dây cương, kẹp hai chân vào bụng ngựa, con ngựa ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt đầu di chuyển hỗn loạn trên mặt đất.
"Sở Ngôn Chi!" Sắc mặt Tô Thuần Thuần tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi và hoảng loạn đến cực điểm. Tuy nhiên, cô vẫn muốn duy trì hình ảnh kiêu ngạo của mình, ngăn cản người khác cười nhạo mình nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gầm lên người đằng sau.
Sở Ngôn Chi trên môi nở nụ cười, siết chặt dây cương, nhỏ giọng nói vào tai cô: "Cái gì? Vừa rồi là ai nói "Ai sợ chính là chó con?" hả?"
Nói xong những lời này, Sở Ngôn Chi vẫn nở nụ cười ôn hòa như gió xuân, đạo diễn và mọi người ở xa đều nhìn đều thấy anh như đang an ủi Tô Thuần Thuần. Vì vậy, khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Sở Ngôn Chi, họ cũng không lo con ngựa có vấn đề gì, liefn chuẩn bị tốt việc quay chụp, cho bọn họ làm quen với con ngựa một chút.
Tô Thuần Thuần hiện tại đang gặp khó khăn nhưng không thể bày tỏ nỗi đau của mình, làm sao cô biết được người đàn ông trông như luôn dịu dàng như gió, bề ngoài lịch sự và lịch sự này lại có thể là người xấu như vậy? Nhưng anh lại giỏi giả vờ đến mức không ai nhận ra nỗi sợ hãi của cô cả.