Cô lợi dụng lúc này nhìn mình trong gương, có chút giật mình, vừa này gã béo vừa goi cô là chị, cô tưởng mình là người đã có tuổi một chút, nhưng không ngờ người trong gương lại giống như chỉ hai mươi ba hoặc mười bốn tuổi. Cô ấy có đôi lông mày đẹp và đôi môi xinh xắn, nước da trắng ngần và vẻ ngoài khá quyến rũ, đặc biệt là giữa lông mày của nguyên thân có thần khí kiêu ngạo, cho dù không nói gì hết cũng giống như là đang giễu cợt người khác.
Tô Thuần Thuần để họ bận rộn trang điểm cho cô, sau đó kiểm tra trí nhớ của cơ thể nguyên thân.
Trong trí nhớ của nguyên thân, cô ấy cho rằng mình vô cùng may mắn, vừa mới ra mắt đã được chủ tịch công ty đào tạo ngôi sao lớn nhất giới giải trí Cố Kiêu phát hiện,đưa cô thu đến bên người, không chỉ có tài nguyên tốt nhất, mà còn đem người đại diện công ty đắc lực nhất là Dương Vân đến cho cô ấy. Cho dù kỹ năng diễn xuất của cô ấy thực sự rất tệ, Cố Kiêu vẫn có thể tìm cách lấy được kịch bản cho cô ấy.
Nguyên thân căn bản chưa từng trải qua bất kỳ gian khổ nào trong giới giải trí, cũng không bị qua cái gì sự mệt mỏi của làng giải trí, còn chưa tiếp xúc với cái quy tắc đen tối bất thành văn của giới giải trí, chỉ cần cô ấy yêu thích bất kỳ kịch bản nào, phảng phất chỉ cần hướng Cố Kiêu nũng nĩu một chút liền có thể dành được.
Cho nên tự nhiên cô ấy không hiểu cái gì là thu liễm là gì, không hiểu tại sao mọi việc đều trở nên thuận lợi mà có thể trở thành ngôi sao, cô ấy chỉ là bị choáng ngợp bởi khí chất nổi tiếng bất ngờ chỉ sau một đêm, và có Cố Hiểu làm chỗ dựa, cô ấy mới có thể ở trong giới giải trí tùy ý mà làm bậy.
Đương nhiên, cô ấy cũng cảm thấy Cố Kiêu rất thích cô, cho nên anh mới đối với cô tốt như vậy.
Sau khi kiểm tra trí nhớ của nguyên chủ, Tô Thuần Thuần cảm thấy có chút choáng váng, cô giơ tay xoa xoa trán, nếu không phải nguyên thân thực ra cũng là cô, cô thật muốn cười nhạo ý nghĩ ngu xuẩn của mình. .
Nếu Cố Kiêu, người đàn ông thống trị giới giải trí thực sự mê mẩn cô, sao anh có thể ủng hộ cô suốt một năm mà chưa bao giờ chạm vào cô?
Tuy nhiên, tính cách của nguyên chủ tuy ngốc nghếch nhưng lại có chút thích hợp. Chỉ là không chỉ phải xấu một cách chân thật mà còn phải xấu một cách dễ thương và không nịnh nọt…
Tô Thuần Thuần nghĩ đến khuôn mặt không chút thay đổi của Cố Kiêu, trên cơ bản có lẽ đã định ra hướng đi cho mình.
Đúng lúc này, lại có người đến thúc giục lần nữa. Tô Thuần Thuần nhìn trong gương nhìn mỹ nhân mặc trang phục cổ trang đẹp như ánh nắng ban mai, hơi ngước mắt lên nói: "Liền tới."
Sau đó cô đứng dậy đi ra khỏi phòng thay đồ, khung cảnh bên ngoài đã được dàn dựng sẵn, tất cả những cảnh có thể quay bằng người đóng thế đều đã quay xong, Tô Thuần Thuần chỉ cần quay toàn diện và cận cảnh trên màn ảnh nữa thôi.
Cô vừa bước ra đã có người tiến tới chào, đạo diễn cũng đi tới và nói ngắn gọn về bộ phim với cô. Cô thờ ơ nghe, vừa nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ trắng bồng bềnh ở phía bên kia.
Người đàn ông này hẳn là nam chính của bộ phim này, Sở thần Sở Ngôn Chi trong cuộc nói chuyện trước đó. Nghe nói, tuy còn trẻ nhưng anh ta đã đoạt được hai giải thưởng Ảnh đế, anh ta là một trong số rất ít ngôi sao cực kỳ thành công trên cả màn ảnh rộng và màn ảnh nhỏ.
Đường nét khuôn mặt của Sở Ngôn Chi cực kỳ nổi bật, với đôi lông mày tuấn tú và đôi mắt thon, chiếc mũi giống như túi mật, khí chất hiền lành và tao nhã, ngay cả khi đứng yên trong bộ trang phục cổ xưa, anh ta trông giống như một chàng trai trẻ tuấn tú trong một thế giới đầy hỗn loạn.
Tô Thuần Thuần nhìn một hồi, âm thầm cau mày, với cách bố trí nhân vật như vậy, trong câu chuyện này anh ta không thể chỉ là một người qua đường bình thường... Tuy nhiên, cô không nghe thấy giọng nói có hệ thống, cho nên có thể bài trừ rằng Sở Ngôn Chi không phải là người công lược, cho dù anh ta không phải là nam chính, anh ta vẫn phải là một nhân vật quan trọng.