Cô dùng chiếc đũa lay lay thứ màu xanh trong bát, phát hiện ra đây là lá cây được nấu chín rục.
Gắp lên một chút cho vào miệng, cảm thấy vị đắng chát lên tận đỉnh đầu.
"Khụ… Đây là thứ gì vậy?"
Cô nhanh chóng nuốt một ngụm cháo để trung hòa vị giác, sau đó nhìn những tân binh khác trong trại, ai nấy đều ăn với một vẻ mặt đăm chiêu ủ dột.
Khổng Tiêu cười nói: "Đây là cỏ răng kiếm, một loại cỏ thường mọc ở trên thảo nguyên, trong nhà chúng tôi cũng có rất nhiều, có thể dùng để nuôi trâu, cừu, heo... Trước đây ta cũng thường xuyên đi cắt đấy."
"Đợi đã." Giang Tiêu dừng lại: "Cho heo ăn sao?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Khổng Tiêu chớp chớp: "Đúng vậy, người cũng có thể ăn, hơn nữa còn có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, nếu xảy ra nạn đói..."
Giang Đình không còn nghe Khổng Tiêu nói gì sau đó nữa, đầu óc đều tràn ngập mấy chữ "Cho heo ăn", cảm giác ông trời cũng đang trêu đùa cô, cho cô sống lại rồi mà vì sao lại để cô sống khổ sở như vậy.
Kiếp trước rõ ràng cô là một người tốt mà?
Cô cam chịu số phận hớp một ngụm cháo to rồi nuốt xuống, mặc kệ đi, phải no bụng trước đã.
Mà dường như hiện tại cô cũng xác định mục tiêu thứ hai trong tương lai mình.
Ngoại trừ bảo vệ mạng nhỏ thì phải nhanh chóng được ăn những “đồ ăn bình thường”.
"Thật đắng quá..." Cô chau mày, cau mày khó chịu, lông mày co giật vì vị đắng trong miệng.
Khổng Tiêu thấy dáng vẻ của cô, không khỏi bật cười thành tiếng.
Ăn cơm xong, Khổng Tiêu nói: “Anh Giang, tôi rửa bát giúp anh nhé.”
Lúc ở nhà ngày nào nàng cũng phải làm việc, nấu cơm rửa bát giặt đồ cho heo gà ăn, còn phải ra đồng, giúp Giang Đình rửa bát cũng chẳng có gì to tát, chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.
Hơn nữa, ai bảo Giang Đình đã cứu nàng làm gì chứ, nàng biết ơn còn không kịp đây này.
Giang Đình lắc đầu đứng dậy: “Không cần, tôi đi cùng cậu.”
Giang Đình nói thế, Khổng Tiêu cũng rất vui, nàng rất sợ phải chen chúc cùng một đám đàn ông, có Giang Đình ở cạnh giúp nàng yên tâm hơn nhiều.
Hai người đi đến phụ lưu sông lớn lấy nước rửa bát, bất chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang vọng từ phương xa, tân binh ở đây cũng chú ý đến, đều kiễng chân nghểnh cổ ngước mắt nhìn. Ngặt nỗi có vô số doanh trướng xếp dài thành hàng, hoàn toàn không nhìn rõ được lối vào đại doanh.
Có người hô lớn: “Chỉ huy sứ trở về rồi!”
“Bọn tặc tử Bắc Nhung đột nhập đã bị diệt sạch!”
“Tốt quá! Quả là hả hê lòng người mà!”
“Đại Dĩnh vạn tuế!”
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt như đang đón năm mới vậy.
Các tân binh đều muốn chiêm ngưỡng phong thái của các tướng sĩ thắng trận nhưng lại không dám chạy đến trước đại doanh, chỉ đành trốn đông nấp tây lén đến gần để nhìn rõ hơn.
Một vị tướng quân có bộ râu hoa râm ngồi trên ngựa lớn tiếng cười nói: “Lằng nhà lằng nhằng đằng sau làm gì đó, muốn nhìn thì đi ra mà nhìn!”
Các tân binh mừng rỡ, lúc này mới chạy ào ra chỗ lối vào đại doanh.
Hai người Giang Đình cũng bị những người này xô đẩy lên phía trước, hiện giờ có không muốn đi cũng không được, hai mắt Khổng Tiêu sáng long lanh, rõ ràng nàng cũng rất kích động.
Xa xa một đội ngũ dài kéo dài từ sườn đồi, phía trước là vị Chỉ huy sứ trẻ tuổi cưỡi ngựa cao, chiếc mặt nạ bạc trên mặt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, cằm căng chặt, áo giáp dính đầy máu, toàn thân tràn ngập sát khí.
Các tướng sĩ phía sau y đang áp giải đám người Bắc Nhung bị bắt sống, trói tay chân chúng lại rồi kéo đi nhưng đang kéo một lũ súc vật.
Mười sáu bộ tộc Bắc Nhung và Đại Dĩnh trải qua mấy trận đại chiến, hai bên đều lưỡng bại câu thương, bây giờ đã không dám xuất quân một cách dễ dàng nữa. Chỉ phái một vài tên kỵ binh tép riu vượt biên đến các thôn làng đốt gϊếŧ hϊếp cướp, hoặc là tìm hiểu tình hình đóng quân của Đại Dĩnh và gây chuyện hỗn loạn.