"Được rồi, chính cháu tự xem mà xử lý, nhưng nhiều đồ như vậy có dễ dàng cầm được hay không? Về đến trong thôn bắt được xe bò thì có thể ngồi về, chúng ta không quan tâm ít tiền vé đấy." Ông Hoa nghĩ đến những thứ vải bông rồi sách vở, cũng cảm thấy không quá nhẹ nhõm vì đường từ trong thành trở về rất xa, lúc này ông cũng không khỏi có chút hối hận khi kêu nha đầu đó mang nhiều đồ vật như vậy.
"Yên tâm, cháu sẽ không mệt mỏi, cháu trở về trước đây nếu không sẽ muộn." Điền Tú Vân xua tay nói sẽ chú ý, rồi mang củi rời đi.
Về phần ba ông già trong sân, bọn họ cũng không lo lắng khi đưa tiền lẻ cùng phiếu định mức, dù sao bọn họ cũng nhìn thấy năng lực giấu đồ của Điền Tú Vân, đại đa số người đều không nhìn ra được túi ẩn bên trong quần áo, kỹ năng may vá khá của Điền Tú Vân tốt ít nhất xét từ bộ quần áo mà cô đã vá cho ba ông già, nhìn thế nào cũng không nhìn ra dấu vết miếng vá.
Buổi tối, sau bữa tối tại bàn ăn của nhà họ Điền, bà Điền kêu mọi người ở lại và dặn dò ngày mai giao đồ ăn đến nhà con trai út.
"Sáng mai, trong ba anh em các con, ai sẽ giao lương thực cho Học Văn, lần cuối chúng ta giao đồ ăn cũng đã hơn hai tháng rồi." Bà Điền bình chân như vại ngồi trên ghế, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía ba đứa con trai.
“Kêu em ba đi là được rồi, con và em hai trên tay đều có chuyện phải làm, lại nói chuyện này luôn không phải đều là em ba làm sao.” Điền Học Đức không thèm để ý nói, chính hắn thì sẽ không đi, em hai cùng hắn quan hệ tốt, thì chính mình cũng giúp đỡ nói một chút.
“Con nói xem thế nào?” Ánh mắt bà nội Điền khóa chặt vào Điền Học Nhân.
"Ngày mai con liền đi." Cứ hai tháng một lần lại hỏi hắn, lần nào hắn cũng đi, Điền Học Nhân tức giận nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
“Mẹ, cha xấp nhỏ đoạn thời gian trước bị đau eo, bây giờ tuyết lớn nếu là lại ngã một phát thì sao?” Triệu Xuân Mai ấp úng nói, trong lòng vừa sợ vừa lo lắng, nhưng mà nam nhân nhà mình cô ta cũng không thể không đau lòng.
"Mày, từng người một đều không đi, chẳng lẽ bảo một bà già như tao đi đưa?” Bà nội Điền hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Xuân Mai.
“Mẹ, con đi.” Điền Học Nhân cũng sợ mẹ nổi giận nên nhanh chóng đáp lại.
“Cha, vậy hông người phải làm sao, nhà chúng ta sống lại cũng đều là đại tỷ giúp người làm.” Điền Tú Như một bộ vẻ mặt lo lắng, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng mà người đang ngồi cơ bản đều có thể nghe được cô ta đang nói gì.
"Đúng vậy, cha xấp nhỏ xác thực không khỏe, nếu không hãy để Tú Vân đi thay cha nó!" Triệu Xuân Mai sau khi nghe được lời nói của con gái thứ hai đã lập tức đề nghị, hoàn toàn không để ý đến việc con gái lớn trong miệng vẫn chỉ là một đứa con gái còn nhỏ.
"Đánh rắm ý, nó gầy đến mức này còn có thể gánh à? Đừng có mà đem lương thực đổ là ra may." Bà Điền trừng mắt lên, bà không phải là thấy tiếc cho cháu gái mình, mà là lo lắng Điền Tú Vân không gánh nổi nên làm đổ ngũ cốc.
"Bà nội, người còn lo lắng cái gì? Chị Tú Vân suốt ngày gánh củi, xem ra là rất khỏe mạnh, nhờ chị ấy đi giao đồ ăn cho chú ba cũng là đúng." Quả nhiên, Điền Tú Phương tiếp tục lấy chủ đề này nói.