Chim tước hót líu lo, ánh nắng sớm kéo dài, vốn nên là một buổi sáng cực kỳ dễ chịu, trong ngoài Huệ Hòa Đường lại yên tĩnh không có ai.
Bên cửa sổ phía Đông gian trong bày biện một chiếc bàn dài làm từ gỗ cây tử đàn hoa văn cành cây quấn lấy nhau, trên đó đặt các loại hộp hương liệu tinh tế, tỳ nữ chọn hương xông mà bình thường Đoàn thị thích đưa vào lư hương men cảnh thái lam khảm đá quý, trong phút chốc một mùi thơm ngào ngạt lượn lờ bay lên.
Đoàn thị thức dậy từ sớm ngồi dựa vào giường bạt bộ[1], nét mặt bà ta tái nhợt, lông mày nhíu chặt, xem ra đêm qua ngủ không ngon, Hạ ma ma hầu hạ bên cạnh xoa bóp huyệt thái dương cho bà ta, khoảng mười nha hoàn bưng các loại quần áo trang sức và dụng cụ rửa mặt chờ đợi, đều không dám thở mạnh.
[1] Giường bạt bộ (拔步床): Giường bạt bộ chứa đựng những phong tục dân gian đặc biệt của Trung Quốc. Trên giường bạt bộ có các tác phẩm điêu khắc và tranh vẽ với các chủ đề khác nhau. Bên cạnh những ý nghĩa tốt lành, một số câu chuyện kịch, truyện dân gian, một phần lớn trong số đó, với những ẩn ý về việc quan hệ vợ chồng, đã trở thành một bí mật giữa họ, và đương nhiên nó không thích hợp cho người ngoài xem.
Một lúc sau, rèm châu bị vén lên, Thẩm Lê Đông hăng hái bước vào, ngửi thấy mùi hương nồng đậm này thì lập tức cau mày nói:
“Sao mới sáng sớm đã xông hương rồi?”
Đêm qua ông ta bị đồng liêu gọi đi uống rượu, nửa đêm mới về, khi về thì Đoàn thị đã ngủ, ông ta bèn nghỉ lại trong phòng thϊếp thất, nhiều năm trước đó Thẩm Lê Đông chưa từng nạp thϊếp, mãi đến mấy năm gần đây cơ thể Đoàn thị không tốt, không muốn hầu hạ ông ta cho lắm nên đã nâng hai di nương lên, đều là nô tỳ biết gốc biết rễ, vô cùng nghe lời Đoàn thị, không cần phải lo lắng đi tranh giành tình cảm.
Thấy chủ quân quay về, Hạ ma ma vội vàng lui ra.
Đoàn thị mất đi lực chống đỡ chậm rãi ngửa ra sau dựa vào gối, một đoạn cổ nhỏ nhắn lộ ra ngoài, Thẩm Lê Đông liếc mắt nhìn, xua tay ra hiệu cho đầy tớ trong phòng lui ra.
Chờ đến khi mọi người rời khỏi hết, Thẩm Lê Đông thế vào vị trí của Hạ ma ma, đặt hai tay lên huyệt thái dương của Đoàn thị, để bà ta dựa vào lòng.
Sắc mặt Đoàn thị lập tức ửng hồng, đang định trách mắng ông ta thì lại thấy ngón tay ông ta xoa nắn không nhẹ không mạnh, chỗ tích tụ trên đầu tựa như được xua tan, cuối cùng bà ta nhắm mắt lại hưởng thụ, không nói một lời.
Giọng điệu Thẩm Lê Đông ôn tồn an ủi: “Ta biết tâm trạng bà không tốt, nhưng không cần phải như vậy, một khi nó gả cao thì sẽ trở thành phu nhân Thủ phụ, chính là thể diện của ta và bà, bà là nhạc mẫu của Thủ phụ, nói ra thì vẻ vang biết bao nhiêu, bà không biết chứ, hôm qua thông tin được truyền ra, ban đêm có biết bao nhiêu người đến nói chuyện lấy lòng với ta, đời này ta chưa từng được nở mày nở mặt như vậy đâu.”
Đoàn thị khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, đẩy ông ta ra.
Thẩm Lê Đông đã nhìn quen dáng vẻ này của bà ta, cũng không giận, đổi sang ngồi đối diện bà ta, vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của bà ta, Đoàn thị cứng đờ, cố gắng rút tay ra, Thẩm Lê Đông ngược lại bao bọc đến trước ngực mình, khuôn mặt Đoàn thị lộ vẻ buồn bực, cũng ẩn chứa sự ngại ngùng, cuối cùng bà ta không cử động nữa.
Thẩm Lê Đông cong môi cười một tiếng, hiểu rõ khúc mắc của Đoàn thị nằm ở đâu: “Không thể tin hết lời của đạo sĩ được, đã nhiều năm như vậy rồi mà Triển Nhi vẫn tốt đẹp, bà cũng tốt, chung quy cũng là miếng thịt rơi xuống từ người bà, đánh gãy xương rồi thì vẫn dính liền gân, bà quên hôm quay về nó đã nhìn bà một cách trông mong sao?”
Đoàn thị ngẩn ra, trong lòng cũng dâng lên chút mơ hồ.
Thẩm Lê Đông thấy đã thuyết phục được bà ta, lại cho bà ta một liều thuốc tim mạnh: “Bà nghĩ mà xem, Triển Nhi của chúng ta có Thủ phụ đương triều làm tỷ phu, sau này tương lai rộng lớn đó.”
Thẩm Triển là thịt đầu tim, là điểm chí mạng của Đoàn thị, chỉ cần là chuyện tốt cho hắn thì Đoàn thị luôn làm hết sức lực, Thẩm Lê Đông lấy ra đòn sát thủ, Đoàn thị quả nhiên đã thay đổi sắc mặt.
“Ta biết bà không thoải mái, cũng không phải nói bà làm mẹ hiền con hiếu với nó, chỉ là cho thể diện thôi, lần này cho nó ở chái nhà phía Đông, chi phí ăn mặc đều giống như Ninh Nhi lúc đầu, không thể để nó chịu tủi thân nữa, về phần của hồi môn, bà cũng phải nhanh chóng chuẩn bị, thứ gì nên có thì không thể thiếu được.”
“Nhưng không phải Tạ Khâm kia không muốn sao?” Đoàn thị kiêu ngạo, không giống Thẩm Lê Đông cầm lên được buông xuống được.
Thẩm Lê Đông vuốt râu cười một tiếng: “Chẳng qua là hắn nói nhảm thôi, chúng ta cho thê tử của hắn thêm chút thể diện, hắn còn có thể từ chối à?”
Hiểu được Đoàn thị ngại mất mặt, Thẩm Lê Đông gọi Hạ ma ma ngay tại chỗ, bàn giao tất cả các công việc, cuối cùng giọng điệu nghiêm túc:
“Ngươi tự đi xử lý, tuyệt đối không thể thất lễ với tiểu thư.”
Hạ ma ma luôn mồm thưa vâng.
Bà ấy mang theo một đoàn người hầu đi đến Toái Ngọc Hiên, lại thấy cửa mở rộng, màn trướng trong phòng cũng bị gió kéo ra ngoài, Hạ ma ma gọi vài tiếng tứ cô nương, không có ai đáp lại, ánh sáng trong phòng tối tăm, Hạ ma ma không nhìn thấy rõ, sau đó đi vào cửa sân, trong phòng lạnh lẽo, không có được mấy món trang trí ra dáng, lại nhìn chậu than bên dưới đài tê, hình như vừa tắt không lâu, đã đi đâu vậy nhỉ?
*
Ánh nắng mặt trời buổi sáng rực rỡ, chưa đến nửa canh giờ đã trở nên âm u.
Thẩm Dao nhờ Thẩm Phù đưa đến quán trà ở ngoài Chính Dương Môn, Bích Vân đi đến quầy hàng ở chỗ rẽ cửa phường dưới lầu mua được bánh kẹp hành chiên mà Thẩm Dao thích ăn, Thẩm Dao mở giấy dầu ra đưa cho Thẩm Phù, Thẩm Phù không đổi sắc mặt lắc đầu.
Hôm nay trời vừa tờ mờ sáng, chủ tớ Thẩm Dao đã trốn ở thùy hoa môn, đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Phù thỉnh an lão thái thái xong thì đi ra từ đường hẻm chặn đường hắn, năn nỉ hắn đưa nàng đi tìm Tạ Khâm.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày cưới, nói về lý thì Thẩm Dao không thể đi ra ngoài, đường đường chính chính đi xin phép lão thái thái hoặc là Đoàn thị thì có lẽ sẽ bị từ chối ngoài cửa, trước đó nàng cũng từng nghĩ đến việc trèo tường, chỉ là Kinh thành nước sâu, nàng không quen đường xá, không biết đi đâu tìm Tạ Khâm thì chỉ có thể xin Thẩm Phù giúp đỡ.
Thẩm Phù mạo hiểm lớn đưa em gái đến Chính Dương Môn bên ngoài khu quan lại làm việc, trong lòng luôn bồn chồn.
Hắn ngược lại không sợ về nhà bị trưởng bối trách phạt, chỉ sợ nhỡ đâu gặp phải tam Hoàng tử và Thái tử thì phiền phức to.
Mấy năm nay Thẩm Phù rèn luyện ở Tây Xuyên, cũng hiểu được chút đạo lý đối nhân xử thế trong quan trường, trước tiên sắp xếp cho Thẩm Dao ở quán trà đối diện Chính Dương Môn, sau đó đến trước cửa, lấy ra chút lợi ích nhét cho quan lại canh cửa, nói mình là thiếu gia của Thẩm gia, đến tìm Hình bộ Thị lang Thẩm Lê Đông, nói là trong nhà có chuyện quan trọng.
Chuyện Tạ Khâm sắp cưới con gái nuôi Thẩm gia đã truyền khắp Kinh thành, tiểu quan canh cửa cũng không dám thất lễ với Thẩm Phù, cho hắn một lệnh bài tạm thời, ghi tên vào sổ rồi vào khu làm việc.
Tạ Khâm là Thủ phụ của Nội các, kiêm Lại bộ Thượng thư.
Thẩm Phù đi vào Lại bộ thì vồ hụt, biết được Tạ Khâm đang ở điện Văn Hoa bàn việc với Hoàng đế, sợ là sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn được.
Thẩm Phù ỉu xỉu quay về quán trà, nói với Thẩm Dao:
“Tạ đại nhân trăm công nghìn việc, hành tung bất định, bây giờ chúng ta không gặp được, chi bằng ta đi đến Tạ gia gửi tin thay muội, chờ hắn liên lạc với muội?”
Thẩm Dao suy nghĩ một lúc: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi, vậy ta chờ ở đây trước, ca ca gửi tin xong lại đến đón ta.”
Thẩm Phù ra khỏi quán trà, để lại hai tên gia đinh trông chừng, hắn cưỡi ngựa chạy về phía Tạ phủ.
Thẩm Dao dựa vào cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào Chính Dương Môn mà mất hồn, nhìn một lúc thì mí mắt bắt đầu rũ xuống.
Đêm qua nàng ngủ không ngon, buồn ngủ không chịu nổi.
Bích Vân cũng học theo dáng vẻ của nàng, chống cằm nhìn qua cổng thành, thời gian trôi qua từng chút một, đến khoảng giờ Ngọ một khắc, một bóng dáng anh tuấn cao thẳng bước ra từ cửa cung, bố tử[2] tiên hạc trước ngực vô cùng nổi bật trong đám người.
[2] Bố tử (补子) là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên.
Lần trước ở cửa hông thư phòng của Thẩm Lê Đông, Bích Vân đã lén lút nhìn thấy Tạ Khâm, thoáng cái đã nhận ra, nàng ấy vội vàng đánh thức Thẩm Dao: “Cô nương, may dậy đi, Tạ đại nhân ra rồi!”
Thẩm Dao run rẩy mờ mịt nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy Tạ Khâm bị một đống quan lại vây quanh đi ra khỏi Chính Dương Môn, chân nàng di chuyển nhanh hơn ý thức, nhấc chân đi xuống lầu.
Để lại một gia đinh ở đây chờ Thẩm Phù, một gia đinh khác đánh xe chở Thẩm Dao đuổi theo Tạ Khâm.
Xe ngựa của Tạ Khâm vừa nhẹ vừa nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy vào hẻm nhỏ từ đường chính, gia đinh đuổi tới hẻm nhỏ, điều khiển xe ngựa chạy đến chỗ rẽ cuối cùng, đưa mắt nhìn: “Cô nương, không thấy xe ngựa của Tạ gia nữa.”
Thẩm Dao nôn nóng vội vàng vén rèm xe lên, ngước mắt nhìn, một bóng dáng thon dài đứng ở góc tường, Tạ Khâm đã thay ra một bộ trường bào màu sẫm, thân thể như ngọc, ánh mắt sâu không gợn sóng.
Thẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chui ra khỏi xe ngựa, lại xách váy nhanh nhẹn nhảy xuống, thoải mái đi đến trước mặt chàng, hành lễ với chàng: “Tạ đại nhân.”
Bình thường Tạ Khâm không nói nhiều, luôn tích chữ như vàng: “Nàng tìm ta có việc à?”
Ánh nắng đã hoàn toàn bị tầng mây che khuất, đám mây đen tụ lại, khuôn mặt Tạ Khâm như sứ lạnh, vô cùng đáng sợ dưới trời mây âm u.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dao tiếp xúc gần với chàng, nàng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, lúng túng nói: “Tạ đại nhân, mạo muội làm phiền, đúng là có chuyện muốn bàn với ngài.”
Tạ Khâm nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Thẩm Dao, nghi ngờ nàng đến để hủy hôn, trong lòng chàng nhất thời không biết có cảm giác thế nào, chuyện thế này chung quy cũng phải chàng tình ta nguyện.
Tạ Khâm ngước mắt nhìn thoáng qua sắc trời, gió thổi ào ào, chàng nhìn cô nương yếu ớt, chỉ vào quán trà đối diện: “Đến quán trà nói chuyện.”