Tiên thái tử đã qua đời, ngoài ra có nhị hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, ba hoàng tử này đều không phải tầm thường, cũng không có người nào có thể nghiền ép hai vị còn lại.
Dung Chiêu nhướng mắt nhìn Dung Vĩ: "Phụ thân, ai thành công đều không liên quan đến An Khánh Vương phủ, chúng ta không cần đặt cược.”
Dung Vĩ: "Sao lại không? Nếu cược đúng, có lẽ chúng ta có thể…”
Câu tiếp theo không nói, nhưng Dung Chiêu hiểu được.
Ý của An Khánh Vương là bọn họ cược đúng vị hoàng đế kế tiếp, chờ đối phương đăng cơ, An Khánh Vương phủ bọn họ sẽ tránh được “tội khi quân".
Dung Chiêu nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp giống như hai ngôi sao sáng chói, trong mắt lấp lánh: "Không, con chỉ tin tưởng chính mình, vận mệnh không thể nằm trong tay người khác.”
Nói xong, cô gấp quạt nhẹ lay động, bày ra một tư thái phong lưu: "Phụ thân, người có xem trọng hoàng tử nào không?"
Dung Vĩ lắc đầu: "Ba vị hoàng tử được dạy dỗ rất tốt, đều không tệ, nhưng cũng khó phân cao thấp.”
Dừng một chút, ông như là nghĩ đến gì đó, có chút xuất thần, lẩm bẩm: "Nhưng chung quy khí độ không bằng tiên thái tử, nếu tiên thái tử còn sống..."
Tiên thái tử đã chết mười tám năm, nguyên chủ đối với người này không có ấn tượng.
Cô tò mò: "Tiên thái tử có phải còn có một đứa con không?”
Loảng xoảng!
Xe ngựa đột nhiên bất ổn, tựa như đυ.ng vào thứ gì đó, thân thể Dung Chiêu và Dung Vĩ nghiêng về phía trước, Dung Chiêu bắt lấy xe ngựa, tay kia nhanh chóng giữ chặt Dung Vĩ.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Bên ngoài, Tạ Hồng mắng to: "Ngươi đánh xe kiểu gì thế? Muốn chết à!”
Rất nhanh, lão vén rèm lên, áy náy nói: "Vương gia, thế tử, là phu xe không cẩn thận đυ.ng vào tảng đá ven đường, hạ nhân đã bảo đổi phu xe rồi."
Dung Vĩ hất tay Dung Chiêu ra, cao ngạo hừ một tiếng, sau đó thản nhiên nói: "Tiếp tục đi thôi.”
Dung Chiêu lại vén rèm bên cạnh lên, một đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nam tử cổ quái bị Tạ Hồng đẩy tới ven đường, đối phương cúi đầu chịu giáo huấn, thấy không rõ mặt.
Cô hơi cúi đầu, ngăn trở sự sắc bén trong mắt.
…
“Nhiều người quá…”
Khi Trương thừa tướng mang theo ba đứa con trai và nữ quyến của lão đến, không ít người đã có mặt.
Thôn trang này cách kinh thành rất gần, nhưng lại không ở trong nội thành, cho nên diện tích rất lớn, cũng rất tinh xảo.
Đại môn thôn trang nghiễm nhiên đã được trang hoàng qua, xa hoa khí phái.
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, phía trên treo một chuỗi đèn lưu ly xinh đẹp, loáng thoáng có thể thấy được ánh lửa nhảy nhót bên trong chiếu rọi ra chữ viết, mỗi đèn l*иg là một chữ, nối liền tạo thành một hàng…
“Chúc An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh”.
Lúc này đang là hoàng hôn, trời chưa tối, có thể tưởng tượng chờ sau khi trời tối, ngọn đèn lưu ly xinh đẹp này sẽ chiếu rọi ra ánh sáng như thế nào.
Lão Trương không hiểu sao có chút hâm mộ.
Tuy nói An Khánh Vương thế tử này không đáng tin cậy, nhưng tấm lòng với cha ruột làm cho mỗi một người làm cha đều hâm mộ.
Ít nhất ba đứa con trai của lão không làm được.
Bên cạnh, Trương Trường Tri rất kích động: "Phụ thân, nhìn ngọn đèn này liền biết Dung thế tử lần này chi mạnh! Bữa tiệc này nhất định là xa hoa lãng phí, xem hắn mười mấy ngày sau trả tiền kiểu gì."
Trương thừa tướng nhàn nhạt liếc con trai một cái, mặt không chút thay đổi: "Nói nhiều như vậy làm gì? Thu lại vẻ hả hê khi người gặp họa của con lại, không biết không thể để người ta nhìn ra cảm xúc sao?”
Nói xong, lão bước nhanh về phía Tạ Hồng đang nghênh đón tân khách.
Trương Trường Tri: "???”
Hắn mơ hồ nhìn lão nhị: "Phụ thân... làm sao vậy?”
Trương Trường Hành cũng vẻ mặt mờ mịt.
Rõ ràng ở trên xe phụ thân còn rất cao hứng, chờ mong Dung Chiêu tổ chức yến hội xa hoa lãng phí, tại sao tới đây nhìn thấy cảnh tượng xa hoa lãng phí ngược lại mất hứng?
Chẳng lẽ là lớn tuổi, hỉ nộ vô thường?
Hai người nhanh chóng đuổi theo.
Trương Trường Ngôn uể oải rơi ở phía sau.
Hôm nay khách nhân tới phần lớn là xem náo nhiệt, vừa nhìn đại môn, không ít người trên mặt đều mang theo vui sướиɠ khi người gặp họa…
“Dung thế tử đã tiêu hai tháng rồi mà vẫn còn tiền tổ chức yến hội tốt như vậy sao?”
“Chẳng lẽ đã tiêu hết của cải An Khánh Vương phủ rồi?”
“Chậc, xem hắn trả tiền thế nào.”
“Đáng đời, ai bảo hắn được khen hơn hai tháng chứ?”
…
Vừa mới nhìn đại môn, không ít người liền tụ cùng một chỗ thấp giọng trào phúng.
Nhưng sau khi chân chính bước vào đại môn, những người này đều ngậm miệng lại, không đơn thuần là bận tâm An Khánh Vương, còn bởi vì… bọn họ đã bị sợ ngây người.
Biết là một bữa tiệc thịnh soạn, lại trăm triệu lần không nghĩ tới lại khiến người ta thán phục như thế!
Một lão thái thái được nha hoàn đỡ tay, chỉ vào giá hoa cao lớn phía trước, kinh ngạc: "Sao lại dựng hoa cao như vậy?"
Bà ta híp mắt, gật đầu: "Còn rất đẹp.”
Một tiểu nương tử trẻ tuổi che miệng: "Đó là tuyết sao? Sao mùa này lại có tuyết?”
Có hạ nhân vương phủ trả lời: "Chỗ đó là Đông Viên, tuyết là giả, là vì để cho mọi người có thể trải nghiệm phong cảnh mùa đông.”
Một lang quân kinh ngạc: "Bên kia tại sao lại trăm hoa đua nở? Bây giờ rõ ràng là cuối hè!”
Hạ nhân vương phủ trả lời: "Ngoại trừ các loài hoa có vào mùa này, những hoa khác đều là nghệ nhân dùng giấy và vải lụa tạo ra.”
“Đó là phong cảnh mùa thu sao?” Công bộ thượng thư kinh ngạc.
Trương thừa tướng nhìn theo tầm mắt, bên kia có một cánh cửa nhỏ viết "Thu Viên", từ cánh cửa nhỏ loáng thoáng nhìn thấy lá rụng vàng óng ánh đầy đất, rực rỡ chói mắt.
“Đúng vậy." Dung Chiêu cười đi ra.
Hôm nay cô mặc một bộ trường sam màu trắng bạc, trong lúc hành động, hoa văn nhàn nhạt trên trường sam lung linh, tóc vén lên, chỉ dùng ngọc quan trang trí, nhưng còn hơn không ít công tử tô son điểm phấn.