Khác với lúc trước, hắn đã thay sang quần áo sạch sẽ.
Nhưng vẫn đeo khăn quàng cổ, che khuất nửa khuôn mặt dưới, mái tóc trên trán che khuất mặt mày.
Bộ dáng có chút cổ quái này, lại bởi vì cảm giác tồn tại cực nhỏ của hắn mà làm cho người ta bỏ qua.
Hai lần gặp mặt cảm giác tồn tại của hắn đều cực nhỏ, Dung Chiêu ngược lại nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Vốn định hỏi chút gì đó, An Khánh Vương đen mặt đi ra, Dung Chiêu liền thu hồi tầm mắt, cười nói: "Phụ thân, rốt cuộc người cũng tới rồi, hôm nay là tiệc chúc mừng người khỏe mạnh, nhất định sẽ làm cho phụ thân vui vẻ.”
Lão tử một chút cũng không vui vẻ!
Dung Vĩ đen mặt vung ống tay áo, được Tạ Hồng đỡ lên xe ngựa, Dung Chiêu vốn muốn đỡ ông lại bị ông hất ra.
Nha đầu này ra ngoài nhưng còn chưa đi, rõ ràng biết ông sẽ đuổi theo.
Người làm cha bị nắm thóp, làm sao có thể vui vẻ?
Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, bên trong lại cực kỳ yên tĩnh.
Một lát sau, Dung Vĩ thực sự nhịn không được, nhìn về phía Dung Chiêu: "Hôm nay con làm chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?"
Dung Chiêu: "Phụ thân yên tâm, yến tiệc kết thúc người sẽ biết ngay thôi.”
Dung Vĩ tuyệt đối không yên tâm.
Ông đen mặt, rốt cuộc nhịn xuống chất vấn, đã đến cục diện này, quan trọng vẫn là diễn xong kịch.
Ông lạnh mặt hỏi: "Con mời hoàng tử rồi sao?”
Dung Chiêu lắc đầu: "Hôm nay là chúc mừng phụ thân thân thể khỏe mạnh, không cần phải mời hoàng tử.”
Loại yến hội đặc biệt này, tốt nhất là mời những người có thân phận ngang hàng hoặc hơi kém một chút, tồn tại giai cấp cao như hoàng tử không cần thiết.
Chẳng lẽ muốn bọn họ ăn mừng An Khánh Vương thân thể khỏe mạnh sao?
Dừng một chút, cô bổ sung: "Chẳng qua con đã nói với hoàng thượng, nếu hoàng thượng muốn tham gia náo nhiệt thì cũng có thể.”
An Khánh Vương hô hấp trì trệ, khí huyết dâng lên, trừng mắt nhìn cô: "Con điên rồi, con mở tiệc lớn hoàng thượng khẳng định sẽ cảm thấy con ngu xuẩn đến cực điểm, con lại còn chủ động nói ra, sợ hoàng thượng không chán ghét con à?"
Dung Chiêu gần đây hành vi kỳ quái rất nhiều, lúc trước An Khánh Vương còn có thể an ủi mình… biểu hiện của cô được hoàng đế coi trọng, có thể được Vĩnh Minh Đế thưởng thức, rốt cuộc cũng không tính là thiệt thòi.
Lúc Dung Vĩ tự an ủi mình, vẫn âm thầm cao hứng.
Nhưng bây giờ, cô múa đến trước mặt hoàng đế, rõ ràng là làm cho hoàng đế mất hứng, đây không phải tìm đường chết sao?
An Khánh Vương tức giận đến đau ngực, che ngực thở dốc.
Dung Chiêu bình tĩnh móc viên thuốc ra: "Cha, lại đây, uống một viên.”
Dung Vĩ nuốt viên thuốc, mắng: "Con có thể bớt làm ta giận còn hữu dụng hơn uống mười viên thuốc.”
Viên thuốc này là bất hiếu nữ bảo thái y chế tác, thuận tiện mang theo bên người.
Dung Vĩ hoài nghi đây là vì làm ông tức giận mà chuẩn bị.
Dung Chiêu bất đắc dĩ: "Hài nhi chỉ là ăn ngay nói thật, phụ thân nên học cách bình tĩnh, bớt nổi giận một chút.”
Dung Vĩ: "...”
Nghe xem, đây là nói tiếng người sao?!
Dung Chiêu không kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dung Vĩ nữa, giải thích vấn đề lúc trước: "Con biết hoàng thượng sẽ có chút không vui, lại càng không đến tham gia yến hội, nhưng nếu con không nói ra, sau hôm nay hoàng thượng sẽ càng tức giận."
Hôm nay cô muốn làm ra động tĩnh không nhỏ, nếu như không "báo cáo" với lãnh đạo tối cao, đó mới thật sự là làm cho Vĩnh Minh Đế mất hứng.
Dung Vĩ nghe vậy, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Dung Chiêu gấp quạt gõ trên đầu gối, vân đạm phong khinh: "Phụ thân yên tâm đi, chút không vui của hoàng thượng ngày mai sẽ biến mất, hắn hiện giờ đang vui vẻ vì con xuất đầu lộ diện, sẽ không phá đám.”
Dung Vĩ châm chọc: "Còn vui vẻ, con thật sự cảm thấy hoàng thượng rất tán thưởng con?”
“Thưởng thức hay không thưởng thức không biết." Dung Chiêu chống cằm, cười khẽ, “Nhưng nhất định là thích.”
Dung Vĩ: "...”
Ông còn muốn tiếp tục châm chọc, Dung Chiêu như cười như không: "Con hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong kinh thành, làm cho cuộc chiến tranh giành ngôi vị vốn đã bắt đầu khởi động chậm lại một chút, thu hút sự chú ý của tứ đại thân vương... hoàng thượng có thể không thích sao?"
Đây là tạm thời dời đi mâu thuẫn và chú ý.
Trước khi cô gây ra động tĩnh lớn, tất cả mọi người đều đang nhìn chòng chọc vị trí "lập trữ" và "đoạt đích", bỗng từ đâu xuất hiện một thế tử An Khánh Vương phủ, dùng hai vạn lượng chọc giận tứ đại thân vương, ngăn cản bọn họ, dời đi một bộ phận mâu thuẫn.
Cô là hoàng đế cô cũng cao hứng.
Thích một người ngoại trừ người này biết lấy lòng ra, chính là chuyện mà đối phương làm khiến người ta vui vẻ.
Đoạt đích...
Dung Vĩ lần đầu tiên ở trong miệng Dung Chiêu nghe được hai chữ này, lúc trước Tạ Hồng có đề cập qua, Dung Chiêu lần đầu tiên một mình ra ngoài, chỉ từ phản ứng của tứ đại thân vương liền phán đoán ra thế cục kinh thành.
Đây mới là nguyên nhân tuy rằng ông nổi trận lôi đình, lại tùy ý Dung Chiêu "làm bậy".
Ông muốn nhìn xem, thế tử này rốt cuộc muốn làm gì?
Dung Chiêu đã từng bị nhốt ở nhà, hai người quanh năm suốt tháng cũng không nói được mấy câu, ông tổng kết lại mình căn bản không hiểu nữ nhi...
Dung Vĩ nhìn "bất hiếu nữ" của mình thật lâu, đối phương đang thờ ơ thưởng thức quạt xếp, nhưng ánh mắt thanh minh, có loại vân đạm phong khinh, thái sơn áp đỉnh, mặt không đổi sắc.
Bỏ qua chuyện đối phương làm, khí độ cùng trấn định này, quả thật không thể chê vào đâu được.
Mà "nữ cải nam trang" đúng là làm vô cùng tốt, không hề nhìn ra là đang ngụy trang.
Dung Vĩ đột nhiên tò mò, vì vậy ông hỏi: "Trong ba hoàng tử của đương kim thánh thượng, con cảm thấy ai sẽ thành công?”
Sau khi xuyên tới, ngoại trừ ký ức nguyên chủ, Dung Chiêu cũng cho người hỏi thăm qua thế cục.
Hiện nay Vĩnh Minh Đế tổng cộng có bốn người con trai, Trương hoàng hậu là kế hậu, con trai của Nguyên hậu là tiên thái tử.