Thiếu Nợ Hơn Trăm Triệu, Văn Võ Cả Triều Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 23

Người này tuy rằng cổ quái, nhưng Dung Chiêu cũng không phải là một người rất hiếu kỳ, lập tức có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô kích động quay đầu nhìn về phía đám người Tuân lão đầu: "Các vị đạo trưởng, ta đã sớm chuẩn bị đạo quán kiểu mới, các ngươi đi theo ta, kế tiếp ta cần các ngươi..."

Cô mang theo các đạo sĩ đi "luyện đan", xa phu trẻ tuổi thì bị hạ nhân khác mang đến phòng xe ngựa.

Xa phu trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía bóng lưng Dung Chiêu, bước chân người nọ đã trở nên nhẹ nhàng, hơi nhíu mày.



Treo hơn nửa tháng, An Khánh Vương thế tử rốt cục gỡ xuống bố cáo!

Rồi lại dán ra thông báo mới…

Gần đây phụ thân An Khánh Vương của ta khẩu vị không tốt, treo thưởng cho đầu bếp có tài nấu nướng cao siêu.

Người trong kinh bàn tán xôn xao.

“Thế tử An Khánh Vương này chẳng lẽ thật sự phải tiêu hết mười vạn lượng?”

“Vì để An Khánh Vương vui vẻ, thế tử này cũng thật cam lòng.”

Bố cáo “bỏ số tiền lớn tuyển đầu bếp" treo hơn nửa tháng, gỡ xuống, lại thay mới…

Gần đây phụ thân An Khánh Vương của ta tâm tình không tốt, bỏ số tiền lớn treo thưởng nghệ nhân các nơi đổi lấy tiếng cười của phụ thân.

Người trong kinh lại nghị luận.

“An Khánh Vương thế tử này xem ra đúng là hiếu tử.”

“Chậc, hiện tại bao nhiêu người khen, hơn một tháng sau sẽ có bao nhiêu người mắng.”

“Chẳng qua An Khánh Vương có con trai như thế, coi như chết có thể nhắm mắt.”

An Khánh Vương được người ngoài cảm thấy "chết cũng có thể nhắm mắt" tuyệt đối không muốn chết!

Con trai giả không đáng tin kia của ông lấy danh tiếng của ông ra chiêu mộ một đám người vào phủ, một đám người ở phía sau núi, mỗi ngày "bang bang bang" không biết đang nổ cái gì.

Một nhóm người ở trong bếp, "thùng thùng thùng" không biết đang làm cái gì.

Một đám người ở trong sân, "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" không biết đang đập cái gì.

Hiếu tử?

Ngoại trừ mỗi đêm đến xem ông còn sống không, ban ngày đều cùng những người cô đưa tới ở cùng một chỗ, nào còn có bộ dạng của một cô nương? Càng không có bộ dạng của hiếu tử!

Lão thái thái cùng vương phi hoảng đến mức chỉ có thể nhốt mình niệm Phật, ông ngược lại muốn quản con gái một chút, nhưng mà là không quản nổi!

Mắt thấy kỳ hạn ba tháng càng ngày càng gần, ông dám chết sao?

Lúc này chết, đây tuyệt đối là chết không nhắm mắt!

Trắc phi Bạch thị: "Vương gia, ngài thật sự không quan tâm sao? Thế tử đang làm càn mà!”

Dung Vĩ xoay người quát: "Câm miệng! Thế tử làm cái gì ngươi há có thể xen vào?”

Bạch thị: "...”

Vừa rồi không phải ngài đang mắng bất hiếu tử làm càn sao?



Bố cáo “bỏ số tiền lớn tuyển nghệ nhân" treo hơn nửa tháng, sau khi lấy xuống, rốt cục không có treo cái mới.

Mà lúc này, cách kỳ hạn ba tháng chỉ còn lại không đến một tháng.

Nhờ thao tác này, tên tuổi thế tử Dung Chiêu của An Khánh Vương vang dội suốt hơn hai tháng!

Dân chúng hâm mộ, cũng chờ mong thế tử An Khánh Vương bỏ ra một số tiền lớn mời mình.

Các quan to quý nhân thì xem náo nhiệt.

Đương nhiên, cũng có người rất ganh tỵ.

“Ta thấy tên này chỉ muốn nổi tiếng.”

“Cũng không phải, chỉ cố bám lấy một chữ hiếu, ba tháng qua thanh danh đã truyền khắp triều Đại Nhạn.”

“Sao lúc trước ta lại không nghĩ tới nhỉ?”

“Ngươi có nghĩ cũng dám lấy mười vạn ra không? Kỳ hạn ba tháng cũng sắp đến rồi, ngươi nghĩ vì sao nhiều người nhìn không vừa mắt như vậy lại không ai ra tay?”

“Nhưng An Khánh Vương thế tử hiện tại thanh danh rất lớn…”



Triều Đại Nhạn cũng không có chế độ khoa cử chính quy, tuyển quan chủ yếu là khảo hạch và tiến cử, nhưng cho dù là cái trước hay là cái sau, đương nhiên đều là thanh danh càng lớn càng tốt.

Không cần biết là tài tử phong lưu, đầy bụng kinh luân, hay là tôn sư trọng đạo, lắm tài nhiều tật, chỉ cần có thanh danh thì đều có khả năng làm quan.

Ai không muốn nổi tiếng?

Thế tử An Khánh Vương phủ hôm nay thanh danh chấn thiên.

Triều Đại Nhạn thành lập cho tới nay, cũng chỉ có một An Khánh Vương thế tử có thể làm cho người ta nghị luận sôi nổi hai tháng trở lên, vả lại còn có xu thế tiếp tục.

Đám công tử nghĩ mọi cách để được nổi tiếng làm sao có thể không hâm mộ Dung Chiêu?

Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện kỳ hạn ba tháng nhanh chóng đến, cầu nguyện Dung Chiêu không trả tiền, danh dự mất sạch, cũng để cho một trận náo nhiệt "thế tử An Khánh Vương phủ" này đi qua.

Những người này chỉ là hâm mộ, nhưng có người lại là đau thấu ruột gan.

“Tam công tử, làm sao bây giờ? Phòng thu chi nói lập tức phải giao sổ sách, hắn thật sự không giấu được nữa!” Ngọc Trúc gấp đến độ mặt trắng bệch.

Hơn hai tháng ngắn ngủi, Trương Trường Ngôn gầy đi một vòng.

Hết cách, lủng tận hai vạn lượng cơ mà!

Còn không thể để Trương thừa tướng phát hiện ra lỗ thủng!

Những thứ hắn có thể cầm đều lén lút cầm đi đổi tiền, còn tìm mẫu thân hắn đòi chút tiền, lại mượn một ít của đám hồ bằng cẩu hữu mới miễn cưỡng khiến cho phòng thu chi phủ thừa tướng cầm cự được, không có tiết lộ chuyện hắn tham ô.

Nhưng dù sao vẫn chưa đủ hai vạn lượng, lỗ thủng còn chưa lấp đầy, một khi kiểm tra sổ sách, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Trương Trường Ngôn cả người đều không khỏe.

Hắn mạnh mẽ đứng lên: "Đi An Khánh Vương phủ, ta muốn tự mình tìm Dung thế tử lấy lại tiền của ta!"

Ngọc Trúc vẻ mặt khóc tang: "Nhưng lúc trước đi cũng không gặp thế tử.”

Trương Trường Ngôn mặc kệ những thứ này, hắn vẫn xông về phía An Khánh Vương phủ.

Tuy nhiên...

Vẫn không thấy Dung Chiêu.

Nhưng hôm nay lại khác với lúc trước, Thạch Đầu cười đưa cho hắn một tấm thiệp mời: "Trương Tam công tử, đây là thế tử cố ý bảo ta chuyển cho ngài, tuy nói thiệp mời đã đưa đến phủ thừa tướng, nhưng thế tử nói ngài và ngài ấy có giao tình không tầm thường, cho nên muốn đơn độc đưa cho ngài một tấm.”