Ngụy công công tiến lên, thì thầm bên tai Vĩnh Minh Đế.
Trần Ngự Sử đã tiến lên, cất cao giọng nói.
“Thần buộc tội An…”
“Ồ?” Trên long ỷ, Vĩnh Minh Đế kinh ngạc lên tiếng.
Một tiếng này cắt ngang lời nói của Trần Ngự Sử, cũng làm cho tất cả triều thần đều nhìn về phía hoàng đế ngồi bên trên.
Cảm nhận được tầm mắt bá quan, Vĩnh Minh Đế chậm rãi mở miệng: "Trẫm vừa mới nghe được một tin tức, có chút cảm khái.”
Lập tức có triều thần cổ vũ Hoàng đế: "Chuyện gì khiến Hoàng thượng cảm khái như vậy? Thần cũng rất tò mò.”
Vĩnh Minh Đế ý bảo Ngụy công công lên tiếng.
Ngụy công công cúi đầu, vẻ mặt thập phần cung kính, chia sẻ với các vị đại thần: "Sáng nay, thế tử An Khánh Vương phủ dán bố cáo bên ngoài vương phủ.. treo giải thưởng mười vạn lượng bạc chiêu mộ danh y thiên hạ chữa bệnh cho cha.”
Nói xong, tất cả triều thần đều hít vào một hơi khí lạnh.
Mười vạn lượng bạc trắng!
Đây là một con số không thể tưởng tượng!
An Khánh Vương phủ có nhiều tiền như vậy sao?
“Chỉ cần có đại phu tới cửa, có thể giúp đỡ thì đều được thưởng bạc, nếu có đại phu có thể chữa khỏi cho An Khánh Vương, mười vạn lượng bạc chắp tay dâng lên.”
Trương thừa tướng: "...”
"Thế tử còn nói, hắn những năm này sức yếu, toàn bộ được phụ thân bảo hộ, hiện tại hắn nguyện vì chữa trị cho phụ thân mà không tiếc bất cứ giá nào."
Trần Ngự Sử: "...”
"Thế tử cảm tạ tứ đại thân vương hết sức tương trợ cho hắn mượn tiền, chữa bệnh cho phụ thân là trách nhiệm của hắn, hắn nhất định trong vòng ba tháng sẽ trả hết."
Du thân vương: "...”
Một tin tức, mấy câu nói, đem Trương thừa tướng, Du thân vương đồng thời đánh cho mơ hồ.
Treo thưởng mười vạn lượng bạc trắng... chữa bệnh cho phụ thân?
Tiền là mượn của Tứ đại thân vương... ba tháng trả hết?
Vĩnh Minh Đế có chút cảm khái: "Đứa nhỏ này ngược lại rất hiếu thuận, An Khánh Vương bệnh nặng, hắn lại nguyện vì chữa bệnh cho phụ thân mà táng gia bại sản, lưng gánh nợ nần.”
Hoàng đế đóng dấu An Khánh Vương thế tử là người hiếu thuận, người bên dưới phải nói như thế nào?
Bách quan vội vàng khen ngợi…
“Đúng vậy, người hiếu tâm như thế phải làm gương tốt.”
“Bách tính chắc cũng sẽ khen ngợi.”
“An Khánh Vương có con như thế, sợ là cũng có thể vượt qua kiếp này.”
Trương thừa tướng: "... Ha ha.”
Vĩnh Minh Đế lại nhìn về phía Du thân vương: "Các ngươi cũng không tệ, nguyện ý cho hắn mượn tiền, An Khánh Vương thế tử hiển nhiên là một hài tử tốt, là một người biết ghi ân.”
Du thân vương: "... Ha ha.”
Răng hắn sắp cắn nát rồi.
Lòng tốt?
Hắn không có lòng tốt, hắn chỉ muốn lấy lại tiền của mình!
Một chiêu này quả thực là rút củi dưới đáy nồi, chuyện giấy nợ An Khánh Vương thế tử tự mình nói ra, hết lần này tới lần khác là vì phụ thân chữa bệnh, nói ra rất dễ nghe, tất cả đều là khen ngợi.
Mà tứ đại thân vương bọn họ cũng được thế tử "cảm kích", bọn họ còn nói gì được nữa? Nói rằng cho thế tử vay tiền là có ý xấu thay vì giúp đỡ? Hay là bọn họ muốn lấy lại tiền ngay bây giờ?
Người ta là vì chữ hiếu, bọn họ dám nói gì thì chính là người bất hiếu bất nhân, nước bọt cũng có thể dìm chết bọn họ!
Du thân vương quả thực một chữ cũng không nói nên lời.
Vĩnh Minh Đế tiếp tục cảm thán: "Nếu nhi tử trong thiên hạ đều hiếu thuận như An Khánh Vương thế tử, làm phụ thân cũng có thể vui mừng.”
Hoàng đế ở tuổi này lại sắp lập thái tử, nhìn các nhi tử phía dưới đấu tới đấu lui, hắn có thể không cảm thán An Khánh Vương thế tử hiếu thuận sao?
Mấy năm trước còn chưa rõ, hiện tại ở tuổi này, chữ hiếu là có thể đả động trái tim của một lão phụ thân nhất.
Hoàng đế đã cảm thán như vậy, người phía dưới đương nhiên tiếp tục thuận theo lời của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, một "An Khánh Vương thế tử" vốn không có bất kỳ danh tiếng gì, ở trên triều đình được bá quan biến dạng khen thành hoa.
Chia sẻ xong "chuyện thú vị" làm cho người ta cảm thán này, Vĩnh Minh Đế chú ý tới Trần Ngự Sử đi ra khỏi hàng ngũ, nghi hoặc hỏi…
“Trần Ngự Sử có chuyện gì?”
Trần Ngự Sử cúi đầu xuống đất, thanh âm hữu khí vô lực: "... Không có.”
Vĩnh Minh Đế khẽ nhíu mày, ấn tượng đối với hắn liền không tốt.
Dời tầm mắt khỏi người chưa bao giờ lấy lòng được mình, trước khi xuống triều, Vĩnh Minh Đế hỏi một câu: "Đứa nhỏ kia thân thể suy yếu, hiếm khi thấy nó ra ngoài, tên nó là gì nhỉ?"
Hoạn quan bẩm báo: "Dung thế tử, Dung Chiêu.”
Vĩnh Minh Đế giật mình, gật đầu: "A đúng, là Dung Chiêu, Chiêu trong ‘Thiên Lý Chiêu Chiêu", tên này rất hay, ta nhớ rõ mi tâm hắn có nốt ruồi đỏ, là một hài tử thuần hiếu có phúc khí.”
Trương thừa tướng: "...”
Ngày hôm qua còn là một tên ma bệnh không có danh tiếng, hôm nay lại là thế tử phúc khí thuần hiếu trong kim khẩu ngọc ngôn của hoàng thượng.
Ngày hôm qua quê tịch vô danh, hôm nay bởi vì treo giải thưởng mười vạn lượng bạc trắng mà dương danh thiên hạ.
Mấu chốt là, tiền này còn không phải của mình!
Trương thừa tướng chỉ cảm thấy ngực nghẹn đến phát hoảng, cả người đều không khỏe.
…
An Khánh Vương phủ.
Dung Chiêu bưng thuốc đưa qua: "Phụ thân, uống thuốc đi.”
Dung Vĩ ngồi trên giường, mặt không chút thay đổi: "Không, ta không xứng uống mười vạn lượng bạc.”
Mười vạn lượng bạc trắng!
Bố cáo dán ra ngoài, tin tức lập tức giống như mầm bệnh nhanh chóng khuếch tán trong kinh thành, còn có xu thế khuếch tán ra bên ngoài.
Đã có không ít đại phu trong kinh đến nhà bái phỏng.
Đương nhiên, những người đó còn chưa trải qua khảo nghiệm, thuốc này đương nhiên cũng không phải bọn họ kê, là thái y lúc trước kê.
An Khánh Vương lúc này nói như vậy, đơn giản là đang nổi giận.
Tối hôm qua ông một ngụm máu phun ra ngoài, tất cả mọi người cho rằng ông sắp chết, trăm triệu lần không nghĩ tới, thân thể trải qua giày vò ngược lại tốt hơn rất nhiều, có thể ngồi dậy, có thể uống thuốc, cũng có thể nói chuyện.