Thiếu Nợ Hơn Trăm Triệu, Văn Võ Cả Triều Cầu Xin Ta Đừng Chết

Chương 12

Người nhu thuận như vậy, có lẽ sẽ không phạm sai lầm.

Cảm thán Tạ Hồng dành cho Dung Chiêu chỉ duy trì được nửa canh giờ.

Nửa canh giờ sau.

Vinh thân vương cùng Dung Chiêu kết thúc cuộc trò chuyện, hơn nữa ấn tượng đối với Dung Chiêu rất tốt, tặng nàng dược liệu, hi vọng nàng có thể sớm ngày bình phục.

Tạ Hồng đi theo sau, cúi đầu, vẻ mặt vui mừng.

Vinh thân vương mập mạp khách khí nói: "Thế tử, về sau thường đến phủ của Vương thúc chơi nhé, nếu cần trợ giúp cứ việc tới tìm Vương thúc!"

Vẻ mặt Dung Chiêu thẹn thùng, hai má ửng đỏ: "Tiểu chất quả thật có một chuyện…”

Vinh thân vương: "Chuyện gì?”

Dung Chiêu: "Gần đây quý phủ không tốt, Dung Chiêu muốn mượn Vương thúc ít ngân lượng để xoay xở.”

Vinh thân vương: "???”

Tạ Hồng: "...???”

Tạ Hồng trừng mắt thành chuông đồng, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Thế tử, đây là yên tâm mà ngài nói sao?!

Mười lăm phút sau.

Vinh thân vương tự mình đưa Dung Chiêu ra ngoài, cười rạng rỡ.

Dung Chiêu cũng cười đến sáng lạn, hai người vô cùng thân thiết, làm gì giống như là lần đầu tiên gặp mặt, nói bọn họ là chú cháu ruột còn có người tin!

Mà Tạ Hồng trên tay ôm hộp gỗ đựng hai vạn lượng, cứng ngắc đi theo sau.

Bọn họ mang đi hai vạn lượng, lưu lại một tờ giấy nợ của thế tử An Khánh Vương, hứa hẹn ba tháng sẽ trả hết.

Ngồi trên xe ngựa, Tạ Hồng cả người đều xụi lơ, thanh âm lão run rẩy: "Thế tử, đây là giấy nợ đó, vương phủ hoàn toàn không cần vay tiền. Đừng thấy Vinh thân vương cười hiền lành, kỳ thật ngài ấy rất là tâm ngoan thủ lạt, ba tháng sau, ngài ấy nhất định sẽ dùng giấy nợ này gây khó dễ cho thế tử!"

Hai vạn lượng nhiều không?

Rất nhiều, nhưng dùng để bắt chẹt An Khánh Vương phủ rất lời.

Dung Chiêu mỉm cười: "Ta biết.”

Thế nhưng hai vạn lượng mượn của “Vương thúc" còn không cần lãi suất, đều là "người tốt".

Cũng chỉ có ở cổ đại này thôi.

Xã hội hiện đại nếu mượn chút ngân lượng xoay xở, chưa nói lãi suất đã bị xem là lưu manh.

Tạ Hồng cất cao giọng: "Thế tử biết tại sao còn làm như vậy? Vương phủ không thiếu tiền.”

Dung Chiêu khoát tay: "Vương phủ rất thiếu tiền.”

Nàng cười nói: "Tạ thúc, trong lòng ta biết rõ.”

Tạ Hồng: "...”

Lão quyết định trở về sẽ lập tức bẩm báo cho lão thái thái, phải nghĩ biện pháp nhanh chóng lấy lại giấy nợ của thế tử.

Dung Chiêu: "Kế tiếp đi phủ Du thân vương.”

Tạ Hồng trừng mắt: "Thế tử muốn làm gì?”

Dung Chiêu: "Mượn thêm hai vạn lượng.”

Nàng dùng quạt xếp vỗ vỗ bả vai Tạ Hồng: "Tạ thúc, người yên tâm.”

Tạ Hồng: "...”

Ta tuyệt đối không yên tâm.

Lão cực kỳ bi thương: "Thế tử, chỉ mượn một nhà phủ Vinh thân vương để lại một tờ giấy nợ, cùng lắm thì bị phủ Vinh thân vương gây khó dễ, dù sao phủ An Khánh Vương chúng ta hiện giờ thế yếu, có thể tìm một nhà dựa vào cũng không tồi. Nhưng không thể để lại giấy nợ cho phủ Du thân vương được, phủ Vinh thân vương và phủ Du thân vương một khi trao đổi tin tức sẽ cùng nhau đối phó với chúng ta!"

Một nhà là gây khó dễ, hai nhà cũng là gây khó dễ, vậy còn gì là gây khó dễ nữa?

"Hơn nữa, Du thân vương và Trương thừa tướng quan hệ vô cùng tốt, Trương thừa tướng chắc chắn sẽ nhận được tin tức!" Tạ Hồng hận không thể tóm lấy thế tử nhà bọn họ hung hăng lay mấy cái, để cho cô tỉnh táo một chút.

Dung Chiêu nhướng mày: "Ồ, vậy bọn họ sẽ làm gì?”

Tạ Hồng đấm ngực dậm chân: "Không đến mấy ngày nữa bọn họ sẽ cầm giấy vay nợ, buộc tội phủ An Khánh Vương lên triều đình!"

Dung Chiêu ngồi thẳng, quạt xếp tùy ý đặt ở hổ khẩu, thanh âm thanh đạm: "Vậy bảo mã phu nhanh một chút, đi phủ Du thân vương xong còn phải đi đến Lộc thân vương và Nhạc thân vương nữa.”

Tạ Hồng gần như sụp đổ: "Thế tử! Ngài đang làm gì vậy?”

Dung Chiêu: "Ta tranh thủ để sáng mai bọn họ buộc tội ta.”

Nàng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Thời gian không đợi người đâu.”

Tạ Hồng: "...”

Thế tử là muốn ai cũng tìm An Khánh Vương phủ báo thù sao?!

Thế tử, xin ngài đừng quậy nữa!



Không đến hai canh giờ, Dung Chiêu đi hết ba vương phủ còn lại, mang đi sáu vạn lượng, để lại ba tờ giấy nợ của thế tử An Khánh Vương.

Quá trình thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.

Tạ Hồng vây xem toàn bộ quá trình được Thạch Đầu dìu lên xe ngựa, cả người ướt đẫm mồ hôi, bước chân cũng trở nên bay bổng, so với Dung Chiêu bên cạnh còn giống "người bệnh lâu năm" hơn.

Ánh mắt lão trống rỗng, nhìn bốn cái hộp trên xe, vẻ mặt viết… xong rồi, xong đời rồi.

Dung Chiêu rót cho lão chén nước.

Tạ Hồng một ngụm uống cạn, không để ý hình tượng mà thở hổn hển, ngữ khí tuyệt vọng: "Thế tử, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Ngón tay Dung Chiêu vuốt ve bốn cái hộp, đột nhiên hỏi: "Tạ thúc, người thấy tứ đại thân vương thế nào?"

Tạ Hồng không rõ đề tài tại sao lại chuyển tới đây, nhưng vẫn trả lời: "Đều không phải người tốt.”