Chỉ là Giang Tự vừa mới đến Lạc Nguyệt thành đã bị lạc ngựa, nhưng sau đó còn phát hiện lúc nàng rời khỏi đã mang theo Thần Khí mạnh nhất của Lâm Tiên sơn, Dụ Linh Kiếm, trở thành đối tượng đuổi gϊếŧ của Lâm Tiên sơn, lúc này mới vội vàng mang theo Vệ Nam Y rời khỏi Lạc Nguyệt thành.
Nhưng thanh kiếm kia vốn là bội kiếm của tiền tông chủ, chính là bởi vì lo lắng Giang Tự vô lực tự bảo vệ mình, lúc này mới tặng kiếm cho Giang Tự, không ngờ lại gây ra tai họa ngược lại cho Giang Tự, nhưng Giang Tự sao có thể đấu lại nhiều người một lúc, kiếm công này không thể không bỏ.
Vì cầu đường sống, cũng vì báo thù, Giang Tự mang theo Vệ Nam Y gia nhập Ma tông, nàng cho rằng như vậy sẽ có năng lực bảo vệ Vệ Nam Y, chỉ là sau đó ở bí cảnh vì cứu giúp tu vi của nam chính nên bị tổn hại, nàng lại gặp phải cả Giang Am và nữ chính tới cứu nam chính, nàng trơ mắt nhìn Giang Am gϊếŧ chết Vệ Nam Y khi đó hóa hình thành thỏ, gần như điên cuồng, nam chính lại chỉ cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, sư tôn của hắn chỉ là gϊếŧ một con thỏ mà thôi.
Không ai tin tưởng một đệ tử từng là thiên phú bậc nhất của Lâm Tiên Sơn chỉ có linh lực toàn vô của một con thỏ, chỉ cảm thấy con thỏ kia chỉ là một con súc vật chưa sinh ra linh trí, cũng đã bỏ qua tuyệt vọng của Giang Tự.
Giang Am dùng linh cốt của Vệ Nam Y sáng lập ra Tân Tiên Đồ, lại dựa vào mệnh của Vệ Nam Y, hoàn toàn bước lên trời cao, tu vi một bước lên trời, Giang Tự gần như không nhìn ra khả năng báo thù, nàng mạnh mẽ dung hợp Dụ Linh Kiếm chém làm cho mình trở nên nửa người nửa khí, cũng hoàn toàn nhập ma, gϊếŧ chết Giang Am, cũng diệt Lâm Tiên sơn, chỉ là cuối cùng bản thân cũng phải chết dưới kiếm của nam chính.
Nhìn thấy kết cục trong sách, Thẩm Tố cũng không quá ghét nhân vật phản diện gần như gϊếŧ sạch toàn bộ nhân vật trong quyển sách này, bởi vì nếu là Giang Tự, có lẽ nàng còn điên hơn nàng ấy.
Giang Am luôn không quan tâm đến thái độ của Giang Tự, từ nhỏ nàng đã đi theo Vệ Nam Y, là Vệ Nam Y cẩn thận che chở nàng trưởng thành lên, cho dù là nam nhân mà nàng ái mộ cũng không thể quan trọng bằng người mẹ thân sinh của nàng.
Đứng ở góc nhìn của đa số người trong cuốn sách, Giang Tự là người cực ác, nhưng đứng ở trong góc nhìn của Giang Tự thì Giang Am mới là người ác từ đấu đến cuối.
Cho nên rốt cuộc nàng có phải là Vệ Nam Y hay không?
Nếu như nàng là Vệ Nam Y thì tất cả đều giống như có thể lý giải rồi, chỉ là dựa theo sách viết thì Vệ Nam Y không thể nào lấy hình người xuất hiện trước mắt nàng trong thời gian dài như vậy được.
Thẩm Tố nhìn mu bàn tay trơn bóng của mình, âm thanh bên tai càng ngày càng rõ ràng.
Nếu lại lần nữa để máu của nàng tiếp xúc đến nàng ấy, như vậy âm thanh nàng có thể nghe được có thể nhiều hơn hay không?
Thẩm Tố chậm rãi nâng mu bàn tay lên, dùng răng cắn một đường, máu tươi dính vào da, Thẩm Tố lại không nghe được nhiều âm thanh như ý nguyện, mỹ nhân đang ngủ say trên giường bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt sáng ngời đen như mực chạm phải Thẩm Tố, lông mi dày mềm nhẹ nhàng rung động, ánh mắt của nàng từ mê mang rất nhanh chuyển thành hoảng sợ.
"Đừng!"