Tác Giả: |
HoaCuc
|
Tình Trạng: |
|
Cập Nhật: |
2022-04-18 23:37:31 |
Lượt Xem: |
280 |
Quản Lý: |
Lasroid_39(Thuý Phạm)
|
Chương 2: Vương Khỉ La
Tác giả: Chu Đại Bạch
Từ trong phòng bước ra, Lục Hàm Nghi dẫn theo một đám người chặn trước mặt Lục Lệnh Quân.
Nàng liếc nhìn Lục Lệnh Quân, khóe miệng nở một nụ cười đầy ý vị thâm sâu: “Tỷ tỷ phải gả vào hầu phủ, mẹ thưởng cho ngươi không ít thứ tốt nhỉ.”
“Muội muội thích?” Lục Lệnh Quân mỉm cười nhìn nàng, biểu cảm không đổi, như muốn nói rằng nếu muội thích thì cứ lấy.
Nhìn vẻ thường ngày của nàng, Lục Hàm Nghi càng thêm đắc ý. Hừ, chỉ có nàng là thiên mệnh chi nhân mới có thể trọng sinh. Đời này, tất cả của Lục Lệnh Quân đều sẽ là của nàng!
“Không cần, những thứ tốt đó ngươi cứ giữ lấy mà chơi, sau này ở hầu phủ ăn không đủ cơm còn có thể làm tiền tiêu.” Lục Hàm Nghi nói.
“Muội muội nói gì vậy? Hầu phủ gia đại nghiệp đại, làm sao mà ta ăn không đủ cơm?” Lục Lệnh Quân cười nhạt, vẻ mặt khó hiểu.
Thấy nàng như vậy, Lục Hàm Nghi càng thêm đắc ý, liếc nhìn Lục Lệnh Quân: “Thiên cơ không thể tiết lộ, ngoan ngoãn gả cho Trình Vân Sóc là được rồi. Ngươi không cần nghĩ nhiều, vì dù sao đi nữa, đây cũng là số mệnh của ngươi.”
Nói xong, Lục Hàm Nghi mang theo người đi rồi. Lục Lệnh Quân nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, vô ngữ cười.
Nàng cái đầu óc đơn giản này, quả thật lại thêm lần nữa cũng không có tiến bộ chút nào. Đây là số mệnh, nàng càng chờ xem số mệnh của Lục Hàm Nghi thế nào.
Lục Lệnh Quân trở về tiểu viện của mình. Nhiều ngày qua, tiểu viện của nàng bận rộn lên. Các thợ may, hỉ nương ra vào, dạy nàng quy củ, đo ni may áo, chuẩn bị cho đại hôn.
Bởi vì đời này gả vào hầu phủ, tất cả quy chế đều cao thượng hơn đời trước một bậc. Lục Lệnh Quân đời trước đã được phong cáo mệnh, vào cung thỉnh an, lễ nghi dáng vẻ đều đã học qua, giáo tập ma ma chỉ điểm một lần, liền liên tục gật đầu, trong lòng rất hài lòng.
Lục Lệnh Quân biết làm việc, chỉ khen ma ma dạy hay, sai người phong bao lớn cho nàng. Kia giáo tập ma ma là người hầu phủ phái tới, bao lì xì thu, quay đầu lại liền hồi bẩm phu nhân hầu phủ rằng Lục Lệnh Quân thông minh, cử chỉ phong phạm, trời sinh chủ mẫu chi tư. Chưa qua môn, phu nhân đã có thiện cảm với Lục Lệnh Quân nhiều thêm ba phần.
Kiếp trước, Lục Hàm Nghi không chiếm được thiện cảm này, mà Trình phu nhân lại đối xử không tốt với nàng. Lục Lệnh Quân nhanh chóng hoàn thành việc học, nàng được mấy ngày thảnh thơi, trong phòng chuẩn bị của hồi môn, kiểm tra khế đất, khế cửa hàng bên cạnh, bỗng có người tìm đến.
“Đại tiểu thư, tướng quân phủ tiểu thư tới gặp ngươi.”
Nghe vậy, ngòi bút của Lục Lệnh Quân dừng lại, ngẩng đầu lên: “Mau mời vào!”
Không lâu sau, một thiếu nữ mặc hoàng sam váy dài được dẫn vào. “Lệnh Quân! Có phải ngươi lại bị muội muội khi dễ không? Sao lại phải gả cho Trình Vân Sóc, tên tay ăn chơi đó!” Giọng nói vang lên.
Người tới chính là Vương Khỉ La. Vương Khỉ La là bạn thân của Lục Lệnh Quân, mẫu thân của hai người cũng là bạn thân. Sau khi mẫu thân của Lục Lệnh Quân qua đời, nàng từng sống ở nhà Vương Khỉ La, mẹ của Khỉ La coi nàng như con gái. Đáng tiếc, sau khi mẹ kế vào cửa, mẹ của Vương Khỉ La không tiện lui tới nhiều, chỉ bảo Khỉ La thường xuyên đến thăm Lục Lệnh Quân, giúp đỡ nàng.
Đời trước, sau khi Lục Lệnh Quân gả vào Lý gia được một năm, Vương Khỉ La cũng kết hôn. Nàng gả cho con trai của Đại Lý Tự thiếu khanh, nhưng lại bị chồng đánh đập, không bao lâu sau liền chết thảm. Khi đó Lục Lệnh Quân ở Giang Nam, không làm được gì, đợi đến khi nàng hồi kinh, có thực lực che chở người, Vương gia đã suy tàn, Vương phu nhân cũng mất.
Chuyện này là nỗi tiếc nuối cả đời của Lục Lệnh Quân. Nhìn thấy Vương Khỉ La, nước mắt Lục Lệnh Quân tức khắc rơi xuống, giống như quanh năm ôm lấy nàng: “Khỉ La?”
“Ngươi đừng khóc a! Ngươi nói với ta, cha mẹ ta nghe nói ngươi phải gả cho Trình Vân Sóc, tức giận lắm, bảo ta rằng nếu ngươi không tình nguyện, tướng quân phủ sẽ giúp ngươi từ chối hôn sự này!” Lục Lệnh Quân nghe Vương Khỉ La nói, nín khóc mỉm cười, nàng ôm sát Vương Khỉ La không nói, đôi mắt ướt đẫm chỉ nhìn nàng.
Vương Khỉ La càng thêm lo lắng: “Ngươi đừng nhìn ta, ngươi phải nói rõ ràng, có phải là mẹ kế và muội muội ngươi ép buộc ngươi không! Ta nhớ rõ là Lý gia muốn cưới ngươi, nương ta còn nói đó là hôn sự tốt!”
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ đi ngay bây giờ! Thật coi như ngươi không có ai chống lưng!”
Lục Lệnh Quân buông Vương Khỉ La ra, giữ chặt nàng, rốt cuộc lên tiếng: “Là ta tự nguyện.”
“Lệnh Quân, ngươi từ nhỏ tính tình mềm yếu.” Vương Khỉ La không tin.
“Thật sự.” Lục Lệnh Quân cười càng vui vẻ. Có người quan tâm đến mình, cảm giác này thật ấm áp.
Nàng kéo Vương Khỉ La ngồi xuống: “Hầu phủ nhà cao cửa rộng, phu nhân và hầu gia đều là người tốt, đối đãi tức phụ rất tốt, đây chẳng phải là hôn sự tốt sao.”
“Trình Vân Sóc là tay ăn chơi! Hắn nuôi dưỡng thanh lâu nữ, chuyện này cả Kinh Thành đều biết, cha ta nói hắn mê nữ sắc, không cứu được.”
“Đạo lý nam tử có tam thê tứ thϊếp, ngay cả cha ngươi cũng có hai phòng di nương.”
Vương Khỉ La cứng họng. Quả thật, ngay cả cha nàng cũng có hai thϊếp. Nàng mẹ chỉ sinh nàng một nữ nhi rồi bị thương, không thể sinh thêm, bà bà ép nạp hai phòng thϊếp để có con nối dõi.
“Nhưng... ta nhớ rõ lúc đó Lý gia muốn cưới ngươi, sao lại thay đổi người, chắc chắn là bị muội muội ngươi đoạt.”
“Lý gia làm sao so được với hầu phủ,” Lục Lệnh Quân cười, “Lý Văn Tuân là con thứ, trên có anh trai, cưới thượng thư thứ nữ, vào phủ liền chấp chưởng nội trợ, còn Trình Vân Sóc là con trai độc nhất, ta vào cửa chỉ có một mình, Lý gia sao sánh được hầu phủ?”
Vương Khỉ La gật đầu. Có vẻ, rất có lý. Không nghĩ tới Lục Lệnh Quân đã thấy được cái này mặt, chỉ luận gia thế, Lý gia thật là một trăm so ra kém hầu phủ.
“Ngươi thật sự không ngại Trình Vân Sóc đã có thϊếp?”
Nàng cha có thϊếp cũng là vì con nối dõi, trưởng bối chi mệnh thật sự vi bất quá, nhưng người bình thường gia nam tử nào có ở hôn trước liền nạp thϊếp. Còn nháo đến như vậy ồn ào huyên náo, không phải nhục nhã cô dâu sao!
Lục Lệnh Quân giơ chung trà, “Trên đời này phu thê có thể làm được tôn trọng nhau như khách đó là thật tốt phúc khí, ta cũng chỉ cầu cùng hắn tôn trọng nhau như khách.”
Vương Khỉ La nghe này, lại không có ý
.