Cấp cao của một công ty con bên phía Hạ Vãn Phong xuất hiện một vấn đề vô cùng lớn, yêu cầu cấp bách cần cô phải đi xử lý ngay, cho nên cô vội vàng nói lời tạm biệt với Vân Thanh Lâm, sau đó chạy tới thành phố Sở.
Trong suốt mấy năm qua vẫn luôn là như vậy, Vân Thanh Lâm cũng đã thành thói quen, chỉ là cẩn thận dặn dò một ít vấn đề an toàn rồi nhanh chóng để cho cô rời đi.
Chỉ là bất kỳ ai cũng không nghĩ tới, thời kỳ dịch cảm của Vân Thanh Lâm sắp tới.
Buổi tối, Vân Thanh Lâm tăng ca xong về đến nhà, trong nhà cũng chỉ để lại một ánh đèn nhỏ còn sáng, Vân Vi đã đi ngủ, vì thế Vân Thanh Lâm làm gì cũng nhẹ tay nhẹ chân.
Cô ấy tắm rửa xong thoải mái đi ra, đang chuẩn bị dưỡng da, Vân Thanh Lâm đột nhiên cảm thấy sau gáy của mình xuất hiện một cảm giác nóng bỏng, hơn nữa còn có ngứa ngáy, trong mắt Vân Thanh Lâm hiện lên ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©.
Thời kỳ dịch cảm của cô ấy không giống với người khác, thời kỳ dịch cảm của những người là Alpha cấp cao cho dù là uống thuốc ức chế cũng khó có thể áp chế ngọn lửa du͙© vọиɠ của bọn họ, huống chi Vân Thanh Lâm đã mười mấy năm không dùng thuốc ức chế.
Bởi vì thời kỳ dịch cảm đột nhiên đến, cô ấy chưa kịp khống chế lại pheromone của mình, bây giờ toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hương thơm của của mùi tùng tuyết, vừa bá đạo lại vừa lạnh lùng.
Cô ấy vội vàng lấy ra thuốc ức chế đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, thô lỗ đâm nó xuống chỗ sau gáy, lúc này cảm giác khô nóng mới được giảm bớt đi một chút, sau đó cô ấy nhớ tới cái gì đó, lại mở hệ thống thông gió ra, nhưng tất cả đã không kịp nữa, pheromone của cô ấy đã lan tràn khắp toàn bộ căn nhà từ lâu.
Vân Vi đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong phòng len lén vừa nhìn Vân Thanh Lâm vừa tự thủ da^ʍ, khi cô nàng ngửi được mùi vị này, cảm nhận được khát vọng của chủ nhân pheromone, cô nàng không khỏi tăng nhanh động tác trên tay, cuối cùng ngửi cô nàng đã đạt được cao trào trong lúc ngửi thấy mùi pheromone tùng tuyết nồng nặc của Vân Thanh Lâm.
Không kiềm chế được suy nghĩ trong lòng, cô nàng đã sớm xiêu lòng với mẹ của mình từ rất lâu, Vân Vi đi tới trước cửa phòng ngủ của mẹ, nhẹ nhàng gõ cửa, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến: "Không có gì đâu, con mau đi ngủ đi."
"Mẹ, con rất lo lắng cho mẹ, mẹ để Vi Nhi nhìn mẹ một cái đi."
Qua vài phút, cánh cửa bị mở ra, khuôn mặt của Vân Thanh Lâm ửng đỏ, trong ánh mắt lộ ra du͙© vọиɠ, cô ấy mím môi nói: "Mẹ không sao, con ngủ nhanh lên đi, bây giờ cũng đã khuya rồi."
Vân Vi đoán được thời kỳ dịch cảm của mẹ đã tới, nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, là dáng vẻ bình thường mà cô nàng chưa bao giờ nhìn thấy, cô nàng không chỉ có chút mê luyến nhìn chằm chằm cô ấy, nói "Thoạt nhìn trông mẹ dường như đang cảm thấy rất khó chịu, mẹ có cần Vi Nhi giúp mẹ không ạ?"
Nhìn khuôn mặt của đứa con gái tương tự với gương mặt của vợ mình, Vân Thanh Lâm hoảng hốt một trận, qua vài giây sững sờ cô ấy mới hoàn hồn lại để trả lời: "Con có thể làm gì để giúp mẹ đây?"
Vân Vi nhẹ nhàng nở nụ cười khẽ, cô nàng tiến lên vài bước, mặt đối mặt ôm eo của Vân Thanh Lâm, kiễng chân nhẹ nhàng ở bên tai cô ấy nỉ non nói: "Giúp mẹ của con không cần phải khó chịu như vậy nữa… Vi Nhi giúp mẹ phóng thích du͙© vọиɠ của bản thân, có được hay không ạ? Nếu như không làm thế thì mẹ yêu của con sẽ phải khó chịu trong một quãng thời gian dài đó." Vân Vi biết Hạ Vãn Phong phải hơn mười ngày nửa tháng mới trở về nhà được.