Nhân Cách Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 7

Trì Thanh trả lại hộp khăn giấy: “Không rảnh.”

Quý Minh Nhuệ cầm lấy: “Có việc à?”

[Có thể có việc gì chứ? Cũng chẳng thấy cậu ta quay được mấy bộ phim, tìm trên baidu baike* cũng không có người này. Mình chỉ không hiểu, lúc thi đại học điểm cao như thế, trường gì chẳng đậu mà cứ muốn đi học viện điện ảnh làm cái gì… Nếu như thích thật thì cũng không sao, nhưng mà chẳng thấy ông nội này thích diễn xuất đến mức nào.] (*baidu: trang tìm kiếm của Trung; baike: trang bách khoa toàn thư)

Đây vẫn luôn là một trong mười bí ẩn chưa được giải đáp trong cuộc đời Quý Minh Nhuệ. Anh ta cảm thấy Trì Thanh làm bất cứ việc gì khác cũng đều có thể thành công, điểm thi đại học cao ngất ngưỡng đến thế. Nhưng mà Trì Thanh lại cứ chọn chầm chậm chìm xuống trong giới diễn viên, có làm cũng chẳng thấy kết quả gì, thật sự khiến cho người ta không tưởng tượng nổi.



Trì Thanh nghe thấy thắc mắc trong lòng Quý Minh Nhuệ, nhưng anh không thể đáp lại.

Quý Minh Nhuệ không phải cô bé ngồi làm bài tập trên băng ghế dài, có thể dựa vào tuổi nhỏ và sự ngây thơ tin rằng trên thế giới có năng lực đọc suy nghĩ.

“Lộp độp…”

Mưa rơi đập lên cửa xe, đèn sau màu đỏ của chiếc xe đằng trước chiếu thẳng đến lại bị giọt mưa rơi liên tiếp làm rải rác, tầm nhìn phía trước trở nên mịt mù.

“Cậu rất kháng cự việc đυ.ng chạm.”

“Cậu không thể nhận biết được cảm xúc giống người bình thường.”

“Cậu rất khó cảm thấy thương xót, đáng sợ, vui mừng hoặc là đau khổ.”

“Tôi không biết là vì nguyên nhân gì, cũng không tìm được cách giải quyết… Chỉ có thể cho cậu một lời đề nghị, đó là mong cậu nhận biết được nhiều cảm xúc hơn, dù là học diễn xuất cũng được. Bây giờ cậu đang học cấp ba đúng không? Nếu như sau giờ học có thời gian rảnh, cậu có thể tiếp xúc với một vài khóa học diễn xuất thích hợp.”

Đó là vị bác sĩ tâm lý đầu tiên mà Trì Thanh tìm đến, là một người đàn ông trung niên rất điềm đạm, thực ra anh đã quên mất dáng vẻ ông ấy thế nào từ lâu, nhưng vẫn nhớ như in giọng nói nặng khẩu âm miền Nam của ông ấy.

Quý Minh Nhuệ hỏi xong, chờ lâu không nhận được câu trả lời, anh ta vươn tay ra đung đưa trước mặt Trì Thanh: “Này, nghĩ gì thế?”

Trì Thanh: “Nghĩ vừa rồi có phải ông đang chế giễu tôi không.”

“Tôi là loại người đó sao?” Quý Minh Nhuệ chột dạ sờ mũi, đổi chủ đề, “… Vậy ngày mai ông phải đi đâu?”

Trì Thanh hoàn hồn, nhìn chằm chằm cần gạt nước lắc lư qua lại trước mặt: “Ngày mai phải đến bệnh viện.”

Quý Minh Nhuệ: “Bị bệnh à?”

Trì Thanh “Ừ” một tiếng: “Đi trị bệnh sợ bẩn.”

Quý Minh Nhuệ: “?”

Lần đầu tiên anh ta nghe thấy, bệnh này còn có thể trị sao?

Quý Minh Nhuệ: “Y học bây giờ đúng là phát triển… Chỉ là không biết mức độ giống như ông còn trị được không.”

Hôm sau, cơn mưa to liên tục đủ hai ngày cuối cùng cũng tạnh, chỉ còn lại con đường vẫn ướt đẫm, thời tiết đầu đông hơi lộ ra chút cảm giác lành lạnh. Cuối con đường dài, một phòng khám tâm lý tư nhân đã mở cửa thật sớm. Phòng khám này thu phí rất cao, nhìn từ bên ngoài rất xứng đáng với cái giá mấy nghìn tệ một lần tư vấn.

Trang trí quá cao cấp khiến cả phòng khách trông có hơi lạnh lẽo, dù khu vực tiếp khách có đặt vài con thú bông ngây thơ đáng yêu cũng không thể thay đổi bản chất lạnh lẽo này.

Trì Thanh lần đầu tiên đến phòng khám này.

Anh đã thay mấy vị bác sĩ tâm lý, vị cuối cùng là hơn một năm, lần tư vấn trị liệu cuối cùng kết thúc, bất đắc dĩ nói với anh: “Anh Trì, có lẽ tôi không giúp được anh, hay là anh lại thử phòng khám khác xem, có thể bác sĩ khác sẽ giúp đỡ được anh.”

“Hơn một năm, tôi hoàn toàn không tìm thấy nguyên nhân bệnh của anh.” Bác sĩ cười khổ, “Thậm chí, anh với tôi còn không nói chuyện thân thiết được. Anh xem, đến hôm nay anh còn mang găng tay ngồi trước mặt tôi, chưa từng tháo xuống lần nào. Anh không tin tôi.”

“Xin chào.” Tiếp tân của phòng khám lúc nói chuyện mang theo nụ cười máy móc, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của người đến, nụ cười này mới trở nên chân thành, “Xin hỏi anh có hẹn trước không?”

Hôm nay không mưa, Trì Thanh quyết định không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo len màu đen hơi phong phanh. Thái độ hờ hững cùng giọng nói không lên không xuống của anh khiến cho tiếp tân không cười tiếp được nữa: “10 giờ, bác sĩ Ngô.”

Sau khi kiểm tra trên máy tính xong, tiếp tân nói: “Anh Trì Thanh đúng không ạ? Mời anh đến khu vực tiếp khách chờ một lát, bác sĩ Ngô còn đang tiến hành tư vấn, chờ tư vấn kết thúc chúng tôi sẽ báo cho anh.”

Khu vực tiếp khách ngoại trừ mèo còn có hai người phụ nữ đang ngồi. Một người có lẽ là đi cùng người kia đến, một người đang khóc, người đi cùng thì đang không ngừng an ủi đối phương: “Cậu đừng buồn quá, cậu nhìn mèo này, dễ thương biết bao…”

Con mèo đang nằm trên sô pha bọn họ giống như có thể nghe hiểu, chủ động đặt đệm thịt nhỏ lên trên bàn tay của người phụ nữ đang khóc nức nở, kêu khẽ một tiếng “meo”.

Người phụ nữ nín dần, cô vươn tay ra, dịu dàng xoa đầu mèo.

Khu tiếp khách ngoài ghế sô pha dài hai người bọn họ đang ngồi thì chỉ còn một chỗ trống đối diện, trên chỗ trống đó có một con mèo khác đang nằm.