Nhân Cách Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 6

Trì Thanh ngồi trong góc, lúc này lưng dựa vào tường, nhận thấy ánh mắt của Tô Hiểu Lan bèn nhìn lại về phía cô. Trong quán đang mở điều hòa, anh đã cởϊ áσ khoác ra từ lâu, bên trong chỉ mặc một áo len màu sẫm kiểu dáng đơn giản. Tóc trước trán có hơi dài, u ám che đi mấy phần của đôi mắt, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn thấy màu sắc con ngươi của anh. Màu sắc con ngươi của anh dường như cùng một màu với máu tóc anh, đậm đến mức không thấy đáy.

Có lẽ là vì vừa mới uống nước ấm, màu môi của anh đỏ hơn, màu đen đậm với màu môi này tạo nên sự đối lập gây sốc.

Tô Hiểu Lan nhớ lại lời giới thiệu về người bạn này của Quý Minh Nhuệ: … Cậu ta học học viện điện ảnh, bắn đại bác không tới.

Lúc đó cô nghe tai trái ra tai phải, bận làm chuyện khác, không có nghe kỹ.

Bây giờ nhớ lại…

Học viện điện ảnh? Vậy rốt cuộc cậu ta làm gì?

Nhưng mà Tô Hiểu Lan cứ cảm thấy anh trông quen quen, nhưng suy nghĩ này giống như một sợi dây không sờ được.

Thời gian của bữa cơm này không dài, Trì Thanh nói cũng không nhiều, đa số thời gian anh luôn duy trì dáng vẻ hơi u ám kia, ngồi ở đấy ngắm mưa.

Ăn cơm xong, anh với Quý Minh Nhuệ tạm biệt mọi người, cầm cây ô trong suốt mang theo lúc đến mở cửa bước ra.

Quý Minh Nhuệ đi theo sau anh: “Tôi đưa ông cố nội này về… Mọi người cũng về sớm đi, ngày mai còn có chuyện khác phải làm nữa.”

Sau khi hai người đi, nam cảnh sát đi nhà vệ sinh tìm điện thoại cũng đã dọn xong đồ đạc chuẩn bị về nhà, trước khi đi thuận miệng nói: “Anh Trì hồi nãy, lúc ở bên ngoài đồn cảnh sát bước vào tôi nhìn thoáng qua, mới nhìn còn tưởng đại minh tinh nào đó đến đồn của chúng ta làm việc chứ…”

Nam cảnh sát đó chỉ thuận miệng nói như thế, Tô Hiểu Lam lại chợt nắm được sợi dây.

Trí nhớ của Tô Hiểu Lan rất tốt, thỉnh thoảng rảnh rỗi xem chương trình truyền hình với người nhà, thói quen nghề nghiệp, thỉnh thoảng nhân vật phụ chỉ xuất hiện một hai lần trong phim cô cũng sẽ nhìn thêm mấy lần… Hình như cô từng thấy Trì Thanh trong tivi.

Nhưng rõ ràng là Trì Thanh cách xưng hô “đại minh tinh” này một đoạn rất xa.

Cái tên này dường như không có cảm giác tồn tại ở trong giới diễn viên, không có ai nghe đến, không chỉ không nghe đến mà dường như cũng chẳng thấy trên các đài truyền hình lớn, các tạp chí giải trí. Giống như hàng ngàn hàng vạn nghệ sĩ không thể nổi lên trong giới, đi trên đường cũng không ai có thể gọi tên.

Cũng chính là như vậy anh mới có thể ăn cơm trong quán ăn người đến người đi này nhưng lại chẳng bị ai nhận ra.

Tô Hiểu Lan mang theo ấn tượng mơ hồ này nhìn ra bên ngoài quán, thấy Trì Thanh đang cầm dù đứng bên đường chờ Quý Minh Nhuệ lái xe đến, đốt ngón tay cách một lớp vải màu đen đặt lên trên cán ô màu bạc, đôi găng tay này trông có vẻ vừa lạnh buốt vừa nhấp nhô.

Sau đó anh lại đi sâu vào con đường, nhanh chóng bị cơn mưa to tầm tã che khuất trong bóng đêm mịt mờ.

“Píp!”

“Píp píp!”

Mưa vẫn chưa tạnh, đường vẫn chen chúc.

Sau khi lên xe, trong xe chỉ còn lại Trì Thanh với Quý Minh Nhuệ, Trì Thanh rõ ràng đã thả lỏng hơn, trên găng tay dính khá nhiều nước mưa, anh chê khó chịu, lúc này cởi găng tay ra.

Tính tình Quý Minh Nhuệ tốt, đường kẹt thành thế này cũng không phàn nàn câu nào, anh ta nhìn găng tay của Trì Thanh: “Cuối cùng ông cũng tháo cái thứ này xuống.”

Trì Thanh: “Có nước khử trùng không?”

“Không có…”

“Vỉ cồn cũng được.”

“Cũng không có.” Quý Minh Nhuệ nói, “Tôi mẹ nó là một thằng đàn ông, trong xe có hộp khăn giấy là đã ngon rồi.”

Quý Minh Nhuệ nói xong thì đưa hộp khăn giấy đến.

Lúc đưa qua, giọng nói biến dạng mắng: [Cái tên Trì Thanh này vẫn phiền phức như thế, hầu hạ cậu ta giống như hầu hạ ông nội vậy.]

Trì Thanh: “…”

Lúc này đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, đối diện với ngã tư chính là khu phố mà bà cụ Vương, đối tượng tranh chấp hôm nay sinh sống. Cổng ra vào của “khu phố Hải Mậu” đóng chặt, nhân viên an ninh chịu trách nhiệm điều khiển các phương tiện lưu thông ngồi ngủ gà ngủ gật trong buồng an ninh.

Bên ngoài sấm chớp đan xen, tia chớp chém ngang bầu trời, nháy mắt chiếu sáng đêm khuya tối mịt. Góc đường bình thường không dễ thấy cũng được chiếu sáng. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu đến một bãi máu đỏ tươi, máu bị nước mưa ngâm loãng, men theo con đường chậm rãi chảy vào trong cống thoát nước, dòng máu đỏ tươi bò ngoằn ngoèo.

Một con mèo chết bị mổ bụng yên lặng nằm trong bụi cỏ. Nó trợn to mắt, lông toàn thân ướt đẫm, hòa lẫn với bùn và máu tươi, từng sợi lông đâm ra ngoài giống như gai nhím.

Trong xe.

Quý Minh Nhuệ nghe tiếng “ầm ầm” bên tai, nói: “Cơn mưa này sao càng ngày càng to vậy?”

Anh ta lại chuyển lời: “Đúng rồi, ngày mai ông rảnh không? Mẹ tôi nói lâu rồi chưa gặp ông, ngày mai lại là cuối tuần, bà ấy gói sủi cảo, bảo ông đến nhà ăn cơm.”