Chương 18: Điều Tra Đình Phong
"Đi đâu tiếp theo?"- Gia MinhBộ ba nữ không nói gì
"Nè"
Âu Dương Thiên lung lay vai Diệu Anh. Diệu Anh giật mình
"Hả?"
"Muốn đi đâu nữa?"
"Không biết"
"Đi phố đi bộ Nguyễn Huệ"
Thiên Mẫn nói xong liền cất bước đi tới đó, không đợi những người đằng sau. Minh Hân thì đứng ngây ngô ở đó nhìn hai anh em nhà họ Đình
"Minh Hân"
Hàn Phong bắt chước Âu Dương Thiên, lung lay vai của Minh Hân. Tưởng cô sẽ nói giống Diệu Anh nhưng ai dè...
"Buông"
Cô phán ra một câu hết sức là "phũ phàng". Anh chỉ muốn giúp cô tỉnh ngộ thôi mà.
Cô đi theo Thiên Mẫn. Diệu Anh thấy vậy cũng đi theo Minh Hân, để lại bộ ba nam đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác
"Đi"
Hàn Phong bực mình đi theo bộ ba nữ, hai người còn lại cũng đi theo
Tới Phố đi bộ Nguyễn Huệ
Bộ ba nữ đi từ từ, mỗi người đều có một suy nghĩ chung. Đó là: "Làm sao để trả thù?"
Âu Dương Thiên đi lại chỗ Diệu Anh, Gia Minh đi lại chỗ Thiên Mẫn còn Hàn Phong thì tất nhiên là tới chỗ của Minh Hân
"Đình Phong là ai vậy?"
Minh Hân đang suy nghĩ thì nghe câu nói của Hàn Phong, ngước đầu lên nhìn Hàn Phong
"Hắn là bạn trai cũ của tôi"
Minh Hân nói giọng lạnh nhạt
Thấy Minh Hân nói như vậy, Hàn Phong lảng sang chuyện khác
"Tại sao lúc nào cô đi chơi thì cô toàn mặc màu đen không vậy? Bộ trên người cô không có cái gì khác màu đen hả?"
"Có chứ"
Là sợi dây chuyền của cô nhưng cô không thể nói ra được, cô để trong áo dĩ nhiên là Hàn Phong không thấy
"Tôi thích màu đen. Trong tủ quần áo tôi đa số đều là màu đen, chỉ có vài bộ là màu khác"
"Tại sao cô thích màu đen?"- Hàn Phong lại nhướng mày
"Vì màu đen là một màu rất mạnh mẽ, cũng là chúa tể của thế giới sắc màu. Có được màu đen sẽ có được tất cả. Thế giới này vốn dĩ chỉ có màu đen, thích màu đen kỳ thật là một loại bản tính, chỉ có những người giả tạo mới không muốn thừa nhận bản thân mình là màu đen, nói mình thích màu khác chỉ là lấy cớ.”- cô từ tốn giải thích từng lời một
Con người cô, vĩnh viễn chỉ là một màu đen
"..."
Anh không nói gì, chỉ lắng nghe giọng êm ái của cô. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với hắn một cách nhẹ nhàng, không lạnh nhạt
"Mẫn nè! Tên hồi nãy là ai vậy?"
Thiên Mẫn nghe vậy liền trừng mắt nhìn Gia Minh khiến anh hoảng sợ. Bộ anh nói gì sai à? Anh chỉ tò mò thôi mà, có cần trừng mắt như vậy không?
"Từ nay về sau, đi với tôi không được nhắc tới hắn trước mặt tôi"
Gia Minh nghe vậy vội gật đầu
Mặt Thiên Mẫn bây giờ cũng dịu đi một chút
"Diệu Anh nè! Người hồi nãy là ai vậy?"- Âu Dương Thiên nhìn Diệu Anh
"Là bạn trai cũ của Minh Hân. Mà nè, nếu đứng trước mặt nó thì đừng bao giờ nhắc tới tên đó, nếu không thì mình không đảm bảo an toàn cho cậu đâu"
"Ừ. Biết rồi. Mà tên đó là kẻ thù của Minh Hân hả? Sao nãy mình nghe Minh Hân nói hắn là kẻ thù?"- Âu Dương Thiên tò mò
"Chuyện dài lắm nhưng cậu chỉ cần biết hắn là người đã khiến Minh Hân trở nên như vậy"
"Bộ lúc trước Minh Hân khác lắm hả?"
"Ừ. Lúc đó thì nó là người rất dễ thương, cười rất nhiều nhưng từ khi bị hắn ta lợi dụng thì nó trở thành như vậy. Con người nó lúc đó chỉ nghĩ tới trả thù hắn"
Nói tới đây thì Diệu Anh thở dài
Âu Dương Thiên nghe vậy thì cũng thấy tội cho Minh Hân, kì này nhất định anh và hai đứa bạn của anh phải về điều tra tên Đình Phong này mới được, phả trả thù dùm Minh Hân