Vòng Tròn Đồng Tâm

Chương 2

Chương 2
“Tôi không có bạn gái.” Không cần nghĩ ngợi phủ nhận, cũng không biết kích động cái gì, thực thận trọng lại làm sáng tỏ một lần: “Thực sự không có.”

“Như vậy à, cũng coi như là người cùng lưu lạc thiên nhai.” Cô thuận tay đưa ra một viên kẹo. “Muốn ăn không?”

Anh tiếp nhận, đặt ở ngón tay thưởng thức, do dự mới hỏi ra miệng, sợ giao thiển ngôn thâm. “Tâm tình của cô vẫn thật không tốt sao?”

(giao thiển ngôn thâm: lời nói thân thiết với người quen biết sơ)

“Sao cậu biết ?”

“Vừa rồi —— hai người nói chuyện, tôi nghe thấy được.” Tiếp theo bay nhanh bổ sung: “Chỉ có một chút, tôi không phải cố ý.”

Chính là lo lắng cô, từ lâu đặt nhiều lực chú ý ở trên người cô, chỉ là một chút kia, cũng đủ để anh hiểu ra đại khái.

Lúc này, cô không lên tiếng trả lời, giằng co thật lâu, trầm mặc thật dài.

Anh cảm thấy không yên, không xác định chính mình có phải chọc giận cô hay không, có lẽ anh nên mở miệng nói lời xin lỗi, rồi làm sáng tỏ chính mình cũng không có ý dò xét riêng tư của cô ——

“Cậu cũng đã biết, vậy… một giờ cuối cùng này lưu cho tôi được không?”

“Hả?” Lời nói xin lỗi nghẹn ở cổ họng, nhất thời phản ứng không kịp.

“Cậu không biết, thất tình phải mượn rượu giải sầu sao? Hôm nay là lễ tình nhân , tôi không muốn ở một mình.”

Cho nên… Là muốn anh làm bạn rượu sao?

Tôn Uẩn Hoa không đợi anh phản ứng lại, kéo tay anh đi phía trước chạy, anh lảo đảo vài bước mới đuổi kịp.

Thu nắm tay, truyền đến độ ấm của cô, làm lòng bàn tay anh nóng lên, ngoài dự đoán da thịt tiếp xúc, quấy nhiễu một trái tim, hoảng loạn, luống cuống.

Bình bịch! Bình bịch!

Tiếng tim đập mất quy luật tiết tấu, cô nghe thấy không?

***

Cô uống say.

Thẩm Vân Phái cũng không nghĩ tới, cô sẽ uống say tới như vậy.

Nàng luôn nói cười như hoa, theo ngay từ đầu, nói chuyện phiếm tán hươu tán vượn việc vặt, cũng hỏi tên của anh, hoàn cảnh gia đình, có mấy anh chị em, học trường nào, năm nay mấy tuổi… Quả thực giống tổng điều tra hộ khẩu.

Anh ngoan ngoãn trả lời chi tiết, cũng không dám làm càn hỏi lại cô vấn đề như vậy.

Khi cô bắt đầu hỏi, lần đầu tiên anh mộng xuân là khi nào, một tuần tự an ủi mấy lần, khi đó đối tượng ảo tưởng là ai, anh xác định cô rất say. Lúc này mới nghĩ đến hỏi nhà cô ở đâu, đã không kịp.

Từ trong miệng cô không hỏi ra được nguyên cớ, đành phải đem cô mang về phòng thuê của mình.

Nhưng anh thực sự vạn vạn không thể tưởng được, rượu phẩm của cô kém thành như vậy! Ngày thường biểu hiện ung dung hào phóng, biết cấp bậc lễ nghĩa lại biết đạo lí bộ dáng nữ cường, căn bản chính là lừa đảo, trong lòng kỳ thực tích lũy rất nhiều áp lực, mới có thể sau khi say phóng ra hết, trở thành một loại người khác.

Bởi vậy, cô chỉ vào mũi anh chửi ầm lên: “Đàn ông tất cả đều là đầu heo!” Anh thực sự có thể lý giải.

“Nghiêm Quân Uy, anh đi chết đi!”

“Ừm.” Anh cũng cảm thấy tên kia đúng là đầu heo, cô gái tốt như vậy, vì sao không cần?

Mắng xong, bắt đầu khóc.

“Tôi biết cái này không thể hoàn toàn trách anh, không ai có thể đảm bảo yêu sẽ nhất định có thể thiên trường địa cửu, nhưng là, nhưng là… Nếu tình yêu đều có “HIệu lực thời hạn”, tôi không biết… Tôi rốt cuộc còn có dũng khí yêu nữa không…”

Anh vội vàng trấn an cô ở trong lòng anh khóc loạn thất bát tao, cho rằng phát tiết xong sẽ ngoan ngoãn ngủ, ai biết —— phấn khích mới ở phía sau!

Khóc xong rồi, bắt đầu hỏi đông hỏi tây, ví dụ như ——

“Tôi không xinh đẹp sao?”

“Xinh đẹp.” Ít nhất ở trong mắt anh, rất xinh đẹp.

“Dáng người tôi không tốt sao?”

Ánh mắt không tự chủ được mà theo vấn đề hướng trên người cô đảo một vòng. “Tốt lắm.”

“Tôi không đủ hiểu chuyện, không đủ ôn nhu săn sóc sao?”

“Sẽ không.”

“Vậy anh đối với tôi rốt cuộc có cái gì bất mãn?”

“Không có.”

“Nhưng anh không cần tôi!” Cô nổi giận đùng đùng lên án.

“Tôi cần.” Là trấn an, cũng là nói thật lòng.

Nhưng không bao lâu, anh bắt đầu suy xét chính mình có lẽ không nên nói như vậy, bởi vì cô bắt đầu cởϊ áσ tháo thắt lưng, dáng người thanh tú hiện ra, anh muốn ngăn lại, đổi lấy cô bất mãn.

“Không phải anh nói dáng người của tôi tốt sao?”

Đúng. Nhưng cô thực sự không cần chứng minh cho anh xem.

Đầu anh có chút đau.

Hơn nữa cô lột chính mình không đủ, còn lột đến trên người anh, anh phòng được đầu này, không phòng được đầu kia, cuối cùng khi cô xuất ra đòn sát thủ, anh triệt để tuyệt vọng buông tha cho chống cự ——

Cô ói lên cả người anh.

Được rồi, muốn thoát thì thoát đi! Một thân quần áo hôi thối kia, anh cũng không có nhiều lưu luyến.

Cho rằng như vậy xong rồi sao? Cũng không có.

Cô có chiêu mới, không ngừng, không ngừng mà cọ anh, ở trên người anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đối với người uống say không thể yêu cầu nhiều lắm, nhưng đây thật là cực hạn của anh, anh chung quy không phải bằng thép.

Mang cô trở về, chẳng phải muốn chiếm tiện nghi của cô, chính là trước mắt xem ra, tình huống tựa hồ không phải anh có khả năng khống chế, thân thể tuổi trẻ mẫn cảm, dưới sự trêu chọc của cô, lửa nóng, phấn khích.

“A!” Anh nhất thời thất thủ, bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông rơi vào tay cô, thậm chí, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vô sỉ rêи ɾỉ ra tiếng.

“Đừng ——” đã phân rõ, là muốn cô “Đừng nháo” hay là “Đừng ngừng”, vui thích tới quá nhanh , anh hoàn toàn không phòng bị, tùy ý kɧoáı ©ảʍ xông lên não, thắt lưng chuyển động, muốn kiềm chế đều không kịp ——

Thẩm Vân Phái nhắm mắt, gần như bi tình xụi lơ ở trên giường.

Lần đầu tiên cùng khác phái tiếp xúc thân mật như vậy, anh ngây thơ, lần đầu tiên vô cùng trân quý, cư nhiên cứ như vậy cống hiến ở lòng bàn tay cô, trước sau thậm chí không vượt qua 5 phút.

Còn có gì so với này càng bi thảm hơn?

Cô nghiêng đầu, một mặt hồn nhiên đánh giá dinh dính đầy tay, còn tiến đến trước mũi ngửi ngửi.

Anh quẫn chết khϊếp lại sợ tới mức kinh khủng. Đây không phải OREO, không thể cho cô chuyển lại chuyển, liếʍ liếʍ lại ngâm một chút sữa a!

Anh chạy nhanh lấy khăn giấy, nhẫn tâm gϊếŧ hại vạn tử ngàn tôn rơi xuống tay cô.

Sau đó, anh thật vất vả đem cô đến trên giường ngoan ngoãn nằm ngủ, an phận không tới vài phút, cô lại đi đến trên người anh.

Sau đó lần thứ hai của anh, là bùng nổ ở chân sườn của cô.

Trên đời này, rốt cuộc có một quyển sách “Lần đầu tiên chiếu cố túy phụ liền bắt đầu” không?

Náo loạn hơn nửa đêm, anh vui mừng trong đau khổ nghĩ như vậy.

Cô dương như lại khai quật ra trò chơi mới bắt đầu cắn bả vai anh.

“…”

Anh đã mệt mỏi, vì sao cô còn không mệt?

Cuối cùng cuối cùng, anh chỉ nhớ rõ chính mình hoàn toàn buông tha cho giãy dụa, tùy ý cô xâm lược.

Rốt cuộc là ai nói phụ nữ không thể tùy tiện cùng người khác uống rượu, dễ dàng thất thân ?

Rõ ràng bị xằng bậy là anh, đàn ông cũng rất nguy hiểm được không !

***

Cô vẫn không có tới.

Sau ngày đó, đã một tháng cô không đến cửa tiệm.

Kết thúc làm thêm hôm nay, Thẩm Vân Phái đi ra cửa tiệm, nhìn lối đi bộ u ám, không tự giác lại đi về hướng ghế ngồi công cộng tối đó cô ngồi.

Mỗi tối, ở trong này ngồi hơn 10 phút, cơ hồ đã thành thói quen.

Cúi đầu chăm chú nhìn bàn tay, trong lòng bàn tay kỳ thực cái gì cũng không có, nhưng một tháng qua, anh ôn theo bản năng mà nắm tay, phảng phất muốn lưu lại cái gì.

Còn nhớ rõ, tối đó anh rốt cục vẫn cố lấy dũng khí hỏi tên cô, cô cầm lấy tay anh, ở trong lòng bàn tay viết xuống ba chữ.

“Tôn, Uẩn, Hoa?”

“Giọng của cậu thật dễ nghe nha!” Cô ngốc ngốc cười, dịu dàng nói: “Lại gọi một lần.”

“Uẩn Hoa.”

Tối đó, anh gọi rất nhiều lần, mỗi lần gọi, cô sẽ hôn anh một cái.

Cô nói: “Tôi cảm thấy chính mình hình như là khách qua đường trong sinh mệnh người khác, chỉ là tô điểm thêm một chút màu sắc rồi vội vàng rời đi, không ai sẽ vĩnh cửu lưu lại. Anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tên của tôi sao?”

“Sẽ.” Anh sẽ luôn luôn nhớ, cô gái làm cho anh biết tư vị chua ngọt của mối tình đầu, tên là Tôn Uẩn Hoa.

Xúc giác và độ ấm lòng bàn tay lướt qua, đã sớm tán đi, bàn tay kỳ thực lưu không được cái gì, tựa như hiện thực trong cuộc sống, cô cũng không phải của anh, nhưng anh vẫn nắm hư không, đặt ở chỗ ngực, cúi đầu gọi ra tiếng cô từng nói qua cực dễ nghe triền miên âm luật: “Uẩn Hoa —— “

“Ắt xì!”

Phía sau truyền đến tiếng hắt xì , anh tùy ý liếc mắt, ánh mắt liền định trụ.

Dưới ánh đèn đường, cô gái kia xoa cái mũi, hướng cửa tiệm nhìn dáo dác, mười phần giống phạm nhân đuối lý trốn đi.

Anh không phải ngu ngốc, đương nhiên rõ cô đang trốn anh.

Ngày đó thật là bị cô chỉnh thảm, cuối cùng hoàn toàn vô ý thức ngủ đi, vô cùng dũng cảm bỏ cả một ngày học, khi thức dậy đã sớm không thấy bóng người, càng đừng nói đến thăm dò ý nghĩ của cô.

Anh không chờ mong giữa bọn họ sẽ có phát triển lãng mạn, kết quả tốt đẹp gì, nhưng tuyệt đối không phải giống như bây giờ, bị trở thành da^ʍ ma đăng đồ tử, chỉ e sợ tránh không kịp.

“Tôn Uẩn Hoa!” Trước khi cô phát hiện anh, anh đã lên tiếng gọi cô trước, hoàn toàn cắt đứt khả năng cô giả vờ không phát hiện trốn chạy.

Cô phát hoảng, cả người đóng đinh tại chỗ, mở to mắt nhìn anh đi tới, bởi vì rất bất ngờ, mất đi thời cơ xoay người chạy trốn, chỉ có thể kiên trì đối mặt anh.

“Hi, hi ——” ngay cả chào hỏi đều lắp bắp, cô biết chính mình cười có bao nhiêu cứng ngắc, cả tay chân cũng không biết đặt chỗ nào.

“Tôi muốn giải thích với cô chuyện ngày đó.”

Không nghĩ tới anh sẽ không chút nào quanh co, trực tiếp nói rõ, cô nhất thời có chút quẫn bách.

Đứa nhỏ, cậu không thể nói một chút chuyện xã giao, trước đem trường hợp bôi trơn một chút sao?

Anh không hiểu, thiếu niên hai mươi tuổi, không hiểu lõi đời và giả dối, ngay cả nói đều nói trực tiếp —— “Chúng ta không có gì, nghĩa hẹp bắt đầu nói.”

Cho nên, là còn có “Nghĩa rộng” đi?

Cô là phụ nữ, có gì hay không, không ai so với chính mình càng rõ ràng.

Cái gì mà nghĩa hẹp thượng tính hành vi? Thân thể xâm nhập? Bọn họ quả thật không có làm được bước này.

Nhưng trừ bỏ một bước kia, hành vi thân mật nhất giữa nam nữ, bọn họ đều làm, hơn nữa chừng mực rất sâu.

Cô say, nhưng còn không đến mức tất cả đều không có ấn tượng, cách một ngày tỉnh lại, loáng thoáng còn có đoạn ngắn trí nhớ. Một tháng nay, đào rỗng óc hồi tưởng, lại hồi tưởng, mỗi lần đào ra một chút trí nhớ, xúc động muốn chết càng mãnh liệt.

Cô ở trên người người ta múa cột.

Cô ngang ngược bắt lấy bộ vị yếu ớt nhất của anh, bắt buộc anh đi vào khuôn khổ.

Cô đem người ta đè ở trên giường, trở thành đại tiệc tùy ý nhấm nháp.

Buổi sáng tỉnh lại, thấy quần áo ném loạn, giấy vệ sinh một đoàn, còn có trên người anh đầy các dấu răng, dấu hôn,

Xanh xanh tím tím rất đặc sắc.

Nhục nhã nhất là, trên người cô tất cả đều là mùi của anh, quả thực là —— nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc khí.

Trên mặt cô nóng rát thiêu đỏ, lập tức liền vô sỉ gây chuyện bỏ trốn.

Nhưng việc cứ như thế, anh vẫn không có chân chính xâm nhập thân thể của cô, ngay cả cô đều cảm thấy, dưới tình huống như vậy, anh có thể kiên trì quả thực là không thể tưởng tượng, có lẽ đây là cái gọi là chính nhân quân tử đi.

Như vậy rốt cuộc có tính một đêm tình hay không?

Vấn đề này Tôn Uẩn Hoa suy xét một tháng, vẫn không có kết luận.

Thẩm Vân Phái thấy cô thủy chung trầm mặc không tiếp lời, chờ chờ, tâm dần dần hoảng. “Thực xin lỗi.”

“A?” Anh xin lỗi cái gì? Rõ ràng —— người bị chà đạp thực thảm nhân là anh đi?

“Tôi chiếm tiện nghi của cô.” Dừng một chút. “Nhưng tôi không hy vọng cô tránh tôi như rắn rết, không phải tôi muốn vì chính mình biện giải cái gì, nhưng tôi thực sự không phải tệ hại như cô nghĩ.”

“…” Bị chiếm tiện nghi là anh đi? Cô có loại cảm giác được tiện nghi còn khoe mã, hơn nữa xấu hổ không chịu nổi.

Cô có thể nói, cô thật ra là chột dạ chạy trốn không?

Tuy rằng không phải rất rõ ràng bối cảnh, nhưng từ bề ngoài thư sinh, anh 1000% nhỏ hơn cô, hơn nữa —— nhỏ, hơn, rất nhiều.

Cái loại cảm giác nhục nhã tàn phá mầm móng quốc gia này, luôn luôn quanh quẩn không đi, là đạo đức lương tri quất roi cô.

“Thực sự rất xin lỗi, cô muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho tôi?”

“Cậu không cần luôn luôn theo tôi xin lỗi a!” Cô cúi mặt, hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt trong suốt của anh, sẽ làm cho cô cảm thấy chính mình vô cùng tà ác, khi dễ đứa nhỏ.

“Bằng không tôi nên nói cái gì?”

“…” Liền… xem chuyện này không tồn tại, không được sao?

Đầu năm nay tiểu hài tử đều thành thật như vậy sao? Hại cô muốn giả chết đều không được.

Thẩm Vân Phái sững sờ lại sững sờ, vẫn là cô có chút chột dạ né tránh, chậm nửa nhịp phản ứng lại. “Tôi không nói, về sau đều sẽ không nhắc lại, vậy cô cũng có thể không cần biến mất được không?”

A? “Tôi biến mất hay không, rất trọng yếu sao?”

Anh suy nghĩ lại suy nghĩ, rất nhiều từ ngữ ở trong đầu xóa sửa xoá sửa, cuối cùng mới tìm được từ uyển chuyển thích hợp nhất —— ít nhất không cần bởi vì tôi mà tận lực thay đổi thói quen, trước kia thế nào hiện tại như vậy, tôi không hy vọng trở thành quấy nhiễu của cô.

Cuối cùng, Tôn Uẩn Hoa cũng không có chính diện đồng ý cái gì, anh lo sợ nghi hoặc bất an ba ngày, ở chạng vạng ngày thứ tư, thấy bóng dáng xinh đẹp kia đi vào trong tiệm mới an tâm, không tự giác lộ ra mỉm cười.

Cô cũng đáp về một cái mỉm cười, liền cúi đầu vội vàng đi tìm bàn ngồi xuống.