Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi!!!

Chương 3

Hạ Lam đứng trước nhà bếp thở dài, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Thật là ngu ngốc.”

Cô mở nắp chai cà phê, trực tiếp uống hai ngụm, làm lạnh tâm tình vừa bị nhiễu loạn.

Tống Tư Âm thay xong quần áo trở ra, Hạ Lam

kêu cô làm xong bữa sáng đưa nó tới thư phòng. Sau đó liền đứng dậy rời đi.

Tống Tư Âm đi vào phòng bếp.

“Pháp y đều bận rộn như vậy sao? Đều biệt lập ……”

Đang làm bữa sáng thì di động cô đột nhiên vang lên. Cô nhìn thấy một cái tên, Tống Tư Trác.

Nhìn thấy cái này, cô cảm giác sự tức giận khi rời giường của mình đã quay lại rồi.

“Chuyện gì?!” Cô tức giận hỏi một câu.

“Em gái à, ở chung với nữ thần một đêm, cảm giác thế nào? Hay lại đem cái tính khó chịu khi thức dậy dọa sợ chị dâu tương lai rồi?”

Nghe được giọng điệu "chó săn" của Tống Tư Trác, cô rắn răng phát ra tiếng răng rắc “Chị dâu tương lai? Không quan tâm em gái mình ở nhà người khác có bị khi dễ không, Tống Tư Trác ngươi là cái đồ thấy sắc khinh muội, đừng hỏi tại sao lão nương không giúp ngươi!”

“Tiểu tổ tông a, em nhất định phải giúp anh, anh giúp em mua màu vẽ nha, em không phải nói muốn tốt nghiệp bằng tác phẩm tranh màu nước sao? ”

Tống Tư Âm làm bữa sáng xong nghe nhắc

tới chuyện này nhiều đôi mắt lại khóe miệng cười giảo hoạt như một tiểu hồ ly

“Một bộ màu liền mua chuộc được sao?”

“Vậy em còn muốn gì?”

“Di động em cũ rồi, hôm trước bị anh lừa vào quán bar, ngã lên nên nứt rồi. ”

“Anh trai của em sẽ mua!”

“Sắp tốt nghiệp, muốn tìm việc làm, nhưng mà không có quần áo thích hợp……”

“Mua mua mua!”

“Anh chuyển cho em mười vạn đi, em tự mình mua! ”

“Không thành vấn đề, khai! Ách…… em mới vừa nói cái gì?”

“Tống Tư Trác, em đã ghi âm lại chứng cứ, mau chuyển tiền đi, em muốn mua sắm trong chiều nay!”

Không muốn nghe giọng kêu rên ở đầu dây bên kia, cô tắt điện thoại, đem tô mì trứng gà tới thư phòng.

Cốc cốc cốc!

“Vào đi. ”

Cô đẩy của bước vào thư phòng, “Bữa sáng ăn mì trứng nha.”

Đen bữa sáng đặt xuống bàn, cô theo bản năng mà tránh mắt khỏi màn hình vi tính của Hạ Lam, sợ sẽ nhìn thấy ảnh chụp gì đó dọa người. Hạ Lam tựa hồ rất bận, cô đang gõ gõ bàn phím viết báo cáo.

“Một lát nữa tôi ăn. ”

“Vâng.”

Cô theo quán tính trả lời.

Tống Tư Âm xoay người định rời đi, được hai bước đã bị người gọi lại. “ Đến giá sách tìm hộ tôi cuốn 《Cách phân tích xương》.”

Không phải nói chỉ cần làm việc nhà là được sao?

Do dự vài giây, cô vẫn là ngoan ngoãn đi kiếm giá sách.

Lúc trước nói không muốn ở ngoài hành lang chỉ là do cô sợ lạnh nhưng tối hôm qua vô tình thấy ảnh chụp thi thể, nếu hiện tại bải cô ra ngoài hành lang ngủ có chết cô cũng không đi!!!

Nhìn kỹ một vòng, rốt cuộc

cũng tìm ra được cuốn sách đó, cô rút ra rồi đem nó đặt lên bàn làm việc. “Đây nhạ ”

Hạ Lam nhận lấy sách, trực tiếp mở ra nghiên cứu sự đối lập giữa xương thi thể và trong sách. Tống Tư Âm nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của Hạ Lam, Tống Tư Âm có cảm giác nếu chị ấy có thể làm chị dâu của cô thì cũng không tồi. Ít nhất có thể cải tiến một chút cho gen cháu trai hoặc cháu gái của mình.

Tinh!!!

WeChat truyền đến thông báo, cô lấy điện thoại ra kiểm tra.

"Tống Tư Trác tiên sinh chuyển khoản cho bạn, bạn có thêm 1 vạn tệ vào tài khoản.

Sau đó liền thấy tin nhắn tiếp theo của Tống Tư Trác.

Tống đại cẩu: Em gái à【 cầu xin.jpg】, anh mới vừa mua phòng, hiện tài nghèo kiết xác. Một vạn tệ này là anh móc hết ruột gan lấy ra【

gấu nhỏ làm nũng.jpg】

Âm họa: Sau khi trở về sau cách ly, em muốn ăn móng heo hầm.

Tống đại cẩu: Được, anh tìm người đi lên núi mua móng heo, tự tay hầm cho em.

Âm họa: 【 khó xử. jpg】 , Hạ Lam là pháp y, bình thường nhìn rất cao lãnh, mới sáng sớm đã đi rèn luyện cơ thể hẳn là người sống rất có quy tắc. Hiện tại chị ấy lại bắt đầu làm việc, đang cách ly mà vẫn liều mạng làm việc như thế hẳn là người cuồng công việc, anh vẫn muốn theo đuổi người ta a?

Tống đại cẩu: Tất nhiên, em phải biết anh trai em không thể chống lại kiểu thiết lập ngự tỷ này. Giúp anh theo đuổi chị dâu đi Âm Âm, về sau em muốn làm gì anh cũng hỗ trợ!

Âm họa: Thật sự?

Tống đại cẩu: Thật hơn vàng

Âm họa: Được. Thành giao!

Cô thu hồi điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lam đang trầm mê trong công việc. Tô mì lúc nãy khỏi phải nói, khẳng định đã nở tanh bành rồi.

Cô duỗi tay qua, định đem tô mì xuống.

“Làm gì?” Hạ Lam ngước mắt nhìn cô một cái.

“Đã bở, nếu chị không ăn, em dọn nó xuống trước, chờ chị muốn ăn, em làm thêm một lần nữa.”

“Không cần, viết xong cái này, tôi liền ăn.”

Hạ Lam duỗi tay muốn lấy đôi đũa, Tống Tư Âm vội vàng rút tay về, bưng tô lên nói: “ Chị, chị cho em ở nhờ, em làm sao có thể để chị ăn mì bở được. Chị chờ em một chút, ba phút thôi, em làm lại một phần khác. ”

Nói xong, cô liền bưng tô chạy ra ngoài thư phòng.

Muốn chinh phục tim một người, đầu tiên phải chinh phục dạ dày.

Cô hiện tại chính là muốn giúp anh trai chinh phục dạ dày của chị dâu tương lai!

Tuyệt đối không thể để Hạ Lam hoài nghi trù nghệ của mình!

Cô đi vào phòng bếp, bật lửa lên, đánh thêm cái trứng. Vài phút sau, một phần mì bốc khói nghi ngút hoàn thành. Cô lại bưng nó vào thư phòng.

“ Ăn đi, lần này đừng chần chờ nữa. Công việc luôn ở đó, chị làm sớm hay muộn nó cũng ở đó. Nhưng nếu mì để lâu thì nó không còn là mì! ”

Hạ Lam cầm lấy đôi đũa, nhìn cô, “Đó là cái gì?”

“ Mặt ngật đáp.”

(Rinn: chỗ này tui ko hiểu lắm, vì edit từ bản QT nên chả biết chữ gốc là gì. Tra Google thì "ngật đáp" là mụn í nhưng mà không rõ phải nghĩa đó hong. Ai biết cíu nha!!!)

Hạ Lam bị chọc cười, không nói nữa, cúi đầu nghiêm túc ăn.

Tống Tư Âm ra khỏi thư phòng, ngồi ở bàn ăn bên ngoài, cầm đũa ăn tô mì kia.

Có chuta lạnh, có chút bở, ăn hơi khô họng, bất quá không đến nỗi khó ăn.

Cô một bên ăn mì, một bên lướt điện thoại, đọc tin tức trên diễn đàn trường.

Không biết qua bao lâu, mì trong tô cũng sắp hết rồi.

“Em ăn tô mì kia? ”

Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói, Tống Tư Âm sợ đến mức cả người run run, vội quay đầu. Hạ Lam bưng cái tô rỗng đứng sau Tống Tư Âm hai bước, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cô.

“Vâng, sao vậy ạ?”

“Tôi cho rằng em sẽ đổ nó, không ăn.”

Tống Tư Âm nhếch miệng cười, “ Nó không dơ cũng không hư đổ đi làm gì? Bất quá, em ở nhờ nhà chị, cho chị ăn phải tốt một chút. Còn cái này em ăn thì nó sẽ không bị lãng phí. ”

Hạ Lam đi đến phía đối diện của cô ngồi xuống, nhìn cô nói: “Em cùng mấy nữ sinh tôi gặp qua không quá giống nhau.”

“ Chị, chị gặp qua rất nhiều nữ sinh hả? Chị không phải là pháp y sao? Chẳng lẽ…… Chị tìm người vẽ tranh tử thi?” ”

“Không phải.”

Tống Tư Âm thở phào một hơi, hù chết cô.

“Em rất sợ thi thể?”

“Rất sợ a.”

Hạ Lam đứng dậy,

ấn tay ở trên bàn, người

hướng về Tống Tư Âm.

Cái bàn hai người đang ngồi chung không lớn, Tống Tư Âm ngẩng cao đầu liền khiến khoảng cách giữa mình và đối phương chỉ còn mấy centimet.

“Ăn xong bữa sáng, tới giúp tôi sắp xếp văn kiện.”

Tống Tư Âm trưng ra vẻ mặt mờ mịt, “Văn kiện?”

“Ừ. Em làm đồ ăn cũng tạm được nhưng tôi có chút hoài nghi em cố ý gạt tôi về chuyện cơm. Muốn tiếp tục ở lại phải làm thêm nhiều hơn một việc nữa. ”

Nói xong, không đợi cô đáp lời đã đứng dậy đi vào trong thư phòng.

Một phút sau.

Tống Tư Âm đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm cái tô trên bàn đã bị ăn sạch, nước cũng còn ít hơn một phần ba. “ Tạm được mà ngay cả nước dùng uống gần hết rồi?! ”

Trong lòng cô mặc niệm, người ở nhờ không thể không cúi đầu a.

Sau ba lần mặc niệm cô vẫn thấy nó vô dụng. Đành đổi lại rằng cô là đang giúp anh trai theo đuổi chị dâu, cải tiến gen Tống gia, tạo phúc cho hậu thế nha.

Cuối cùng cô mở điện thoại, nhìn thoáng qua phân ngạch thân thiết rồi bình tĩnh trở lại. Cô đứng dậy cầm hai cái tô đi vào phòng bếp.

Dọn dẹp và rửa ráy xong, cô đi vào thư phòng.

“Sắp xếp thì sắp xếp, nhưng em là học mỹ thuật, theo lẽ thông thường mà nói thì em cũng được tính là nghệ thuật gia. Nghệ thuật gia sinh hoạt đều để mọi thứ hỗn độn. Hai chữ “sắp xếp” trong thế giới của em là cực kì hiếm có đó, em không cam đoan sẽ làm tốt!



“Vậy phiền nghệ thuật gia đem đống văn kiện ở góc tường kia dựa theo ngày mà sắp xếp, sau đó vẽ tranh truyền thần* ra đi. ”

(* Tranh truyền thần được định nghĩa là một thể loại hội họa mà người họa sỹ truyền lại cái “thần” của người được vẽ, có nghĩa là truyền đạt được cảm xúc, thần thái thông qua tác phẩm.)

Tống Tư Âm:……

……

“Aaaaaaaaaaa !”

Văn kiện trong tay cô trực tiếp bị ném tứ tung, đơn kiểm tra, báo cáo, ảnh chụp bên trong rải đầy trên sàn.

Hạ Lam nhíu mắt, “Em làm gì?”

“Thi…… Thi thể…… Bị cưa ra……”

Hạ Lam đứng dậy, đi qua nhặt ảnh chụp lên, đây là một cọc tư liệu án phanh thây. Cô nhớ rõ ảnh chụp tử thi đều đã được bàn giao đi. Như thế nào ở đây còn có một ảnh chụp phanh thây?

Cô đem tư liệu nhặt lên hết, sau đó kẹp lại.

Sau đó quay đầu nhìn Tống Tư Âm, ánh mắt bình tĩnh mà nói: “ tư liệu này là dấu vết cuối cùng còn để lại trên thế giới của người bị hại. Là con đường giải oan cho họ. Có gì đâu mà đáng sợ? ”

“Chị không sợ đó là bởi vì mỗi ngày chị đều tiếp xúc với thi thể, chị không thể dùng cái tiêu chuẩn này áp lên người em! ”

Tống Tư Âm nổi giận, cô đẩy Hạ Lam

một cái rồi chạy ra bên ngoài!

Mở hé cửa ra, bên ngoài dán mấy cái giấy niêm phong làm đáy lòng cô trong nháy mắt từ

phẫn nộ cùng sợ hãi chuyển sang tủi thân, ấm ức.

Cô chỉ muốn về nhà, không muốn bị nhốt mãi ở chỗ này!

Sống mũi trở nên đau xót, cô ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nức nở, nghẹn ngào.

Cô mới 20 tuổi, là sinh viên năm 4 thôi, vốn dĩ phải cùng các bạn không lo không nghĩ an nhàn học hành sau đó tốt nghiệp tốt tiếp đến tìm việc làm rồi yêu đương.

Dù sao cũng không phải ở chỗ này sắp xếp ảnh người chết!

“Bao lớn rồi?”

Sau lưng cô truyền đến một giọng nói bất đắc dĩ.

Cô dùng mu bàn tay lau lau nước mắt, không nói lời nào.

“Không phải tôi muốn bắt em vây ở ta nơi này, là em đêm đó uống say, cứ ôm tôi không buông tay, vẫn luôn kêu ‘ chị ơi, chị thật xinh đẹp ’, ‘chị ơi em rất thích chị ’, ‘ chị ơi, chị thơm quá’ ……”

Hạ Lam nói thêm một câu, mặt Tống Tư Âm hồng thêm một phần.

“Em còn tưởng rằng có quen tôi. ”

Cô rốt cuộc nhịn không được, quay đầu phản bác, “Em sẽ không uống say mà làm loạn trên người người khác!”

Hạ Lam nhìn cô, đôi mắt hồng hồng, còn có nước mắt, không biết tại sao càng nhìn càng thấy giống chú cún nhỏ?

Cô đi qua, ngồi xổm trước mặt Tống Tư Âm , cười hỏi: “Em nói với tôi đó là lần đầu tiên em uống rượu, vậy làm sao em biết em uống rượu sẽ không làm loạn trên người người khác? ”

“Khẳng định sẽ không!”

Tống Tư Âm đứng lên, hít sâu một hơi sau khi cảm xúc trở lại bình thường, cô ngẩn đầu lên nhìn Hạ Lam, gằn từng chữ: “Hạ tiểu thư, em ở nhờ nhà của chị, em thiếu chị một phần ân tình nhưng chúng ta vẫn là con người bình đẳng, em yêu cầu chị nói chuyện đàng hoàng với em. ”

Hạ Lam nhìn cô, ánh mắt trở nêm nghiêm túc, “ Em muốn nói chuyện như thế nào? ”

“ Chị cho em ở nhờ, em nấu cơm làm việc nhà cho chị vậy là huề nhau. Chị không được yêu cầu em làm thêm việc khác. Nếu em tự nguyện giúp chị đó là lòng tốt. Nếu em không giúp chị đó là bình thường, chị không được ép em! ”

Đúng vậy, đáng lẽ phải đàm phán như này sớm hơn!