Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi!!!

Chương 1

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng lên chiếc giường nơi hai cô gái đang ôm chặt lấy nhau.

"Đau đầu quá …”

Tống Tư Âm cau mày mở mắt ra, say rượu cùng đau đầu cứ một trận lại một trận mà diễn ra.

Cô chuẩn bị bò dậy tìm nước uống, lại cảm giác thấy eo chính mình đang bị "giam cầm" chặt chẽ. Cô dùng sức tránh tránh nhưng không chút xê dịch.

"Sao lại thế này?"

Tống Tư Âm lúc này mới cảm thấy hình như có cái gì không thích hợp, cô liền mở mắt. Lúc này mới thấy rõ ràng rằng có một cánh tay trắng nõn đang ôm lên eo cô, chặt chẽ khóa cô trong l*иg ngực đối phương.

“Này, là tình huống gì?”

Thời điểm đó, cô liền ngơ người. Tống Tư Âm cảm giác râm ran trong cơ thể hệt như

trong lòng đang có hàng trăm con dê chạy một mạch qua người, cô không nhịn được liền hét lên.

"Mới sáng sớm, nháo cái gì? Hửm?"

Cô gái ôm Tống Tư Âm bừng mở mắt, năm ngón tay với các khớp xương rõ ràng xuyên dần qua mái tóc màu hạt dẻ, trên khuôn mặt trắng như vỏ trứng vẫn lưu lại tia vui sướиɠ, khóe môi yêu kiều, con ngươi cao lãnh như có như không ngước nhìn Tống Tư Âm. "Tuổi không lớn, dậy thì còn khá tốt."

Tống Tư Âm chú ý tới tầm mắt đang dừng dưới cổ mình, cô bất giác đỏ mặt, hoảng sợ nhìn đối phương. "Chị … chị chị, em em

… em như thế nào lại ở đây?"

Nghe được lời chất vấn của Tống Tư Âm, cô gái kia híp mắt lại, sau đó cười lạnh một tiếng. "Lẽ nào uống rượu còn uống mất trí nhớ? Đêm qua chính là em quấn lấy tôi, cứ luôn miệng một tiếng chị, một phải hai phải đòi cùng tôi về nhà."

Tầm mắt nàng mười phần có tính xâm lược, phản phất một con báo đang vận sức chuẩn bị săn mồi, Tống Tư Âm ngay tức khắc cảm thấy chính mình giống như một con thỏ nhỏ đang trong tầm ngắm, nàng sợ tới mức liên tục lắc đầu.

Tiếp đó, nàng cuộn tròng lại trong một góc, lúc này ký ức mới chậm rãi quay về.

Tối hôm qua cô ăn sinh nhật, anh trai cô Tống Tư Trác dẫn theo rất nhiều "bằng hữu gian hồ" tới chúc mừng. Sau khi ra khỏi KTV, không biết ai đề xướng rằng cô chưa trải sự đời tiếp đó cô theo anh trai bước vào quán bar lần đầu tiên.

Trong quán bar vừa nhốn nháo vừa lộn xộn, Tống Tư Âm lần đầu tiên đến nơi này nên gắt gao đi sát bước anh trai mình. Anh ta vừa tìm được chỗ ngồi liền chú ý đến một cô gái độc thân đang mặc váy đỏ, khắp người tỏ ra vô cùng cao lãnh* lại yêu kiều.

* cao lãnh: lạnh lùng, xa cách

Tống Tư Trác lúc ấy liền liên tiếng: " Dáng người này, khí chất này, kiểu người băng sơn ngự tỷ* này là kiểu mà anh thích nhất"

* Băng sơn ngự tỷ: theo tui nghĩ thì đó là thiết lập vừa xinh đẹp, tự tin vừa lạnh lùng á.

Tống Tư Trác dùng khuỷu tay chọc chọc Tống Tư Âm:

“Âm Âm đi mau, giúp anh xin đối phương một phương thức liên lạc!”

“ Em mới không đi.” Tống Tư Âm tức giận nói: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, giai nhân người ta có thể nhìn trúng anh sao?”

“Này nha ” Tống Tư Trác tức khắc nóng nảy “Như vầy đi, chẳng phải em có ý muốn đổi di động mới sao? Em giúp anh lấy phương thức liên lạc, ngày mai anh liền dẫn em đi mua. ”

“Thật không?” Ánh mắt Tống Tư Âm sáng lên, “Vậy anh nói lời giữ lời, không được đổi ý!”

Có sự cám dỗ của điện thoại mới, Tống Tư Âm chốc lát liền có dũng khí bưng rượu đi tới. "Chị ơi, chị đi một mình sao?"

Trong quán bar này, người dám đến gần cô gái ấy đầu tiên chính là Tống Tư Âm. Cô mang một loại khí chất “người sống chớ gần” làmTống Tư Âm không khỏi có chút khẩn trương.

Mỹ nhân quay đầu, hơi hơi mỉm cười, nâng ly rượu lên: “ Em muốn bồi tôi uống rượu sao?”

“…… Đúng nha!” Vì thế Tống Tư Âm liền ngoan ngoãn ngồi xuống, bồi đối phương uống rượu, đối phương căn bản là không cho cô cơ hội mở miệng nói muốn xin phương thức liên hệ. Cô cứ như vậy mà bị chuốc say.

Sự tình sau đó cô không còn nhớ rõ nữa. Ấn tượng còn sót lại duy nhất chính là cô đã trong l*иg ngực người ta cọ tới cọ lui. May cả hai đều là phụ nữ, bằng không hậu quả cô cũng không dám tưởng tượng tới.

“Hay là chúng ta đã làm cái gì sao?"

Nói xong, Tống Tư Âm chỉ hận không có cái khe đất để chui xuống. Cái bản thân nhớ lại được còn quá đáng như vậy, cái không nhớ kia còn ở mức nào nữa?

“Có cần tôi giúp em nhớ lại không? ” Hạ Lam suy ngẫm rồi cười.

“Không cần!” Tống Tư Âm liền hớt hả mặc quần áo chuẩn bị chuồn đi. Uống say không đáng sợ, có người giúp nhớ lại kí ức sau uống say mới đáng sợ.

“ Thực xin lỗi, đều là em sai, em ngay lập tức sẽ đi.” Cô nhanh chóng xỏ giày, mở tung cửa chạy ra ngoài. Căn bản là cô không dám quay đầu nhìn phản ứng của đối phương. Tới thang máy, cô mới chợt nhận ra, cư nhiên tên người ta gọi là gì cô cũng không biết.

"Đều do Tống Tư Trác!"

"Nào có anh trai hại em mình như thế!"

Tống Tư Âm trong lòng mắng anh trai mình. Đi đến quầy lễ tân cô mới phát hiện ở đó đang tụ tập một đám "đại bạch". Cô bỗng nhiên có dự cảm không lành.

* Đại bạch: cảnh sát

“Mau quay về, tiểu khu các ngươi xuất hiện người tiếp xúc gần, phong tỏa mười bốn ngày, không được đi ra ngoài giải phân cách phía trước"

“A?”

Tống Tư Âm phát ngốc ngay tại chỗ. Cô trăm triệu không nghĩ tới, thời điểm nàng chuồn đi cư nhiên lại không ra được.

Tống Tư Âm đứng ở đại sảnh khóc không ra nước mắt.

Sau khi biết đã xảy ra sự tình xấu hổ kia, cô chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi này nhưng ai ngờ cả tiểu khu này đều bị niêm phong.

"Chẳng lẽ phải về tìm người kia sao?""

Hai viên cảnh sát mặc kệ Tống Tư Âm đang suy nghĩ gì, bắt đầu lên tiếng thúc giục " Mau trở về, chúng tôi còn phải dán mớ giấy niệm phong."

Tống Tư Âm vốn đang tưởng cùng họ thương lượng một chút rằng có thể hay không đem mình đi cách ly riêng song vừa thấy trận thế trước mắt, vẫn là nên thành thành thật thật khép miệng lại.Tình huống bất đắc dĩ, vẫn là nên về đó.

Cô ủ rũ "cụp đuôi" ấn chuông cửa. Nữ nhân kia mở cửa ra, mái tóc đen nhánh lười biếng buông xõa từ bả vai, đôi chân trắng trẻo, thẳng tắp vừa thon vừa dài. Cùng là phụ nữ nhưng Tống Tư Âm cũng không nhịn được xuất thần vài giây.

“Như thế nào lại trở về rồi?” Nữ nhân mở miệng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Hạ Lam, Tống Tống Tư Âm cảm thấy xấu hổ muốn dùng chân để moi ra một căn nhà ba phòng một sảnh.

“Ân……chuyện là, cảnh sát nói là có người tiếp xúc gần nên phải cách ly mười bốn ngày, cho nên, cho nên……”

“Cho nên em không có nơi nào để đi?” Nữ nhân nghiền ngẫm cười, nhìn thế nào Tống Tư Âm cũng thấy đó là điệu cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tống Tư Âm có chút ngượng ngùng, ấp úng nói, “Ân…… Cái kia, chị …… em có thể hay không ở nhờ nhà chị vài ngày?”

"Vậy sao." Nữ nhân Khoanh tay trước ngực,

xoa nhẹ cằm nói: “ Chính là em muốn lấy lí do gì để ở lại nhà tôi? Chúng ta không quen cũng không thân, vạn nhất em là người xấu, tôi chẳng phải gặp nguy hiểm sao? ”

"Em… em đương nhiên không phải người xấu.” Tống Tư Âm rất sợ đối phương cự tuyệt, vội nói: “Em thật sự rất ngoan chỉ cần chị có thể cho em ở lại, em làm gì cũng được. ”

“Làm gì cũng được?” Đôi mắt nữ nhân hiện lên một tia lóe

sáng, “Thật?”

Tống Tư Âm vội vàng gật đầu, “Thật, thật, thật.”

"Vậy sao a."

Cô Khoanh tay tự hỏi một phen,

sau đó giả vờ bất đắc dĩ nói “Em ở nhà tôi vài ngày cũng được, bất quá tất cả việc nhà đều là em làm, không có ý kiến gì đi? ”

“Đừng nhân lúc cháy nhà mà hôi của.” Tống Tư Âm nhỏ giọng kháng nghị.

Hạ Lam làm bộ muốn đóng cửa, “Không muốn à, chúng ta không có quan hệ, tôi cũng không miễn cưỡng em, dù sao hiện tại đang là tháng chín, ngủ ở hiên nhà hẳn là không lạnh chết người.”

“A đừng đừng đừng, em đáp ứng, em đáp ứng là được.” Tống Tư Âm vội vàng đáp ứng, cô sợ bị nhốt ở ngoài cửa.

Đối phương lúc này mới cho cô tiến vào, Tống Tư Âm nhanh tay

đóng cửa lại, sợ người ta đổi ý.

Hai người gặp nhau một buổi sáng, Tống Tư Âm mới biết đối phương tên là Hạ Lam, năm nay 27 tuổi. Còn những chuyện khác thì cô không hỏi tới.

Giữa trưa 12 giờ, Hạ Lam kêu Tống Tư Âm đi nấu cơm, Tống Tư Âm không tình nguyện lắm bước vào phòng bếp, tuy rằng cô biết nấu cơm, nhưng nhiều năm ở trong nhà được nuông chiều, cô không biết nên động tay như thế nào.

Tống Tư Âm đánh hai cái trứng để chiên, đột nhiên di động vang lên.

“Âm Âm, em ở đâu? Tại sao cả đêm không nghe điện thoại, dọa chết anh rồi. ” đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Tống Tư Trác, Tống Tư Âm nghe giọng hắn, liền tức giận bùm phát. “Anh còn không biết xấu hổ, ném em gái mình đi cũn không biết, nếu không phải vì giúp anh xin WeChat người ta, em như thế nào lại uống say, như thế nào lại phải ở trong nhà Hạ Lam , hiện tại còn phải nấu cơm cho chị ta!!! ”

Tiếp theo cô liền kể cho Tống Tư Trác tình huống hiện đang xảy ra.

Tống Tư Trác trực tiếp cúp điện thoại. Tống Tư Âm nghe tiếng “tút tút ” liền sững sờ tại chỗ.

Này …… là tình huống quái quỷ gì?

Làm ơn đi em gái bảo bối của người hiện tại đã biến thành một nha hoàn, ngươi không có quan tâm một chút gì sao? Ngươi được lắm Tống Tư Trác, chờ lão nương được ra ngoài thì ngươi chết chắc rồi!

“Thứ gì khét vậy, là em đem phòng bếp của tôi đốt cháy sao?”

Thời điểm trong lòng cô nảy

sinh một tia ác độc lại truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Hạ Lam.

“A?” Tống Tư Âm lúc này mới sực nhớ rằng mình đang chiên trứng, vừa nãy gọi điện thoại không chú ta, khét hết rồi.

Thảm thảm……

Tống Tư Âm phát hoảng, chuyện này nếu để Hạ Lam phát hiện còn không cười cô đến chết sao.

Nhưng Hạ Lam đã có mặt ở hiện trường “phạm tội ”,

cô nhìn 2 đống than trong chảo rồi nhíu mày.

“Em thật sự biết nấu cơm sao?”

“Lỡ tay lỡ tay, em làm một lần nữa, em nấu cơm kỳ thật rất ngon, vừa nãy là lỡ tay thôi.” Tống Tư Âm vội vàng giải thích, sợ bị người ta đuổi ra khỏi nhà.

Hạ Lam ghét bỏ nhìn cô một cái, xoay người ra khỏi phòng bếp.

Tống Tư Âm nhanh chóng chiên lại hai cái trứng khác, cô nhìn nhìn những nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cuối cùng lựa chọn nấu mì sợi ăn cùng trứng và rau xanh. Bát mì hoàn thành nhìn qua cũng không tệ lắm.

Cô đem mì bưng ra ngoài, Hạ Lam rất có phong thái chủ nhân mà chậm rãi nếm nếm. Tống Tư Âm chờ mong nhìn cô.

“Thế nào?”

“Chắp vá đi!”

Khó hầu hạ.

Tống Tư Âm yên lặng mắng mỏ trong lòng sau đó trút giận bằng cách gắp sợi mì nhai nhai. Trong lúc ăn, cô vô tình ngẩn đầu lên bỗng thấy trên chiếc cổ trắng trắng của người đối diện có vài vết bầm trông như bị thứ gì cào trúng.

Tống Tư Âm theo bản năng tò mò hỏi, “ Vết thương trên cổ chị do đâu mà ra vậy, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.”

Hạ Lam liếc nhẹ cô một cái, “ Đêm qua không biết bị móng vuốt của con mèo say xỉn nào cào trúng.



Tức khắc Tống Tư Âm cảm thấy không khí ngưng đọng lại, cô vô cùng xấu hổ, áp suất từ bốn phương tám hướng tỏa ra như muốn đem cô đè bẹp. Tống Tư Âm thề, đây chính là lúc xấu hổ nhất đời cô.

“Em…… Em ăn xong, đi dọn dẹp phòng bếp đây.” Nhất thời Tống Tư Âm chột dạ cực kỳ, cô chạy trối chết.

Trong phòng bếp, Tống Tư Âm không nhịn được nhớ lại sự tình xảy ra đêm qua. Cô thật sự làm loạn trên cổ người ta hay sao? Tuy nhiên phần lớn mọi thứ trong trí nhớ đều trống rỗng, nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi.

Nhưng càng là như vậy, trong lòng Tống Tư Âm càng tức giận.

“Tống Tư Trác đáng ghét, ta muốn gϊếŧ ngươi!”

( Rinn: những lúc thế này xưng hô "anh" "em" không hợp lí cho nên tui đổi 1 xíu)

Trong lòng cô thấp thỏm, cơn tức giận dâng lên l*иg ngực nhưng lại chẳng có chỗ nào để giải tỏa, cuối cùng chỉ có thể thầm mắng anh trai vô lương tâm của mình một trận.

Mãi đến tận khi dọn dẹp xong phòng bếp, tâm tình Tống Tư Âm mới bình tĩnh xuống. Lúc cô ra khỏi phòng bếp thì Hạ Lam đã trở về thư phòng.

“Haizz, dù sao cũng là do mình cào, chỉ không bôi thuốc, mình có cần nhắc nhở hay không a!”

Da đầu Tống Tư Âm căng lên, cô đi đến thư phòng , gõ gõ cửa.