Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều

Chương 2: Không Thể Quên Được Đôi Mắt Mê Hồn Trong Lần Đầu Gặp Mặt

Lão Ngô sinh năm 1950, lớn lên ở nông thôn Đường Sơn, lúc nhỏ chẳng có tên. Trước khi bố mẹ đưa lão về miền nam, năm ấy lão bảy tuồi, mới đặt cho một cái tên là Ngô Đại Kiều để làm hộ khẩu. Vì năm ấy đúng dịp thông xe cây cầu lớn

1

qua sông Trường Giang ở Vũ Hán, việc này được cả nước ăn mừng, bố mẹ lão cũng ăn mừng theo, ăn mừng đến mức đặt cho lão Ngô cái tên như thế.

Tuy cái tên này rất kỳ cục, nhưng so với năm 1956 làm hộ khẩu đặt tên cho anh trai lão là Ngô Khí Xa[2], thì cái tên Ngô Đại Kiều vẫn còn chấp nhận được.

Không biết ai đó từng nói mỗi người già trên thế giới này đều giống một quyển sách (nếu không thì cũng là một vở kịch). Nhưng tóm lại cuộc đời của mỗi người già đều rất có ý nghĩa, có lẽ cũng hay như một quyển tiểu thuyết ngôn tình vậy. Câu này rất có lý, nhưng không cần phải đợi đến lúc già. Ngay bây giờ tôi cũng biết cuộc đời mình chắc chắn là một quyển sách, mà còn là một quyển tuyệt hay giống như tuyển tập truyện trào phúng vậy, nhưng không biết sẽ được đăng bao nhiêu số.

Quay về chủ đề chính, cuộc đời của lão Ngô cũng là một quyển sách, mà lời văn phần trước và phần sau rất khác nhau, mới đọc qua đã thấy giống như hai người viết vậy.

Lão theo bố mẹ và anh trai đến phía nam làm việc năm bảy tuổi, mới đầu do tuổi nhỏ nên chỉ có thể làm việc lặt vặt. Đến năm mười một, mười hai tuổi, bố mẹ tìm cho lão một chân chăm sóc vườn hoa cho một phú hộ trong vùng. Lão theo người ta học việc, chạy vặt một tháng cũng kiếm được một, hai đồng.

Phú hộ đó họ Tạ, ngày trước là một nhà tư bản ở Thượng Hải, thời kì Công tư hợp doanh[3] năm 1954, đã giao lại công ty của mình rồi chuyển về quê ở phía nam, tìm khu đất đẹp xây một tòa biệt thự nhỏ, dựng mấy bức tường quây lại thành vườn hoa. Lúc đó, cậu bé Ngô Đại Kiều đi theo thầy dạy nghề xén cỏ, cắt hoa, cuộc sống cũng rất tốt.

Cho đến lúc đó thì đời lão vẫn giống một vở kịch lịch sử trong sáng.

Nhà họ Tạ có một tiểu thư rất xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng, khiến cho một kẻ chưa biết thế nào là “cái đẹp của phụ nữ” như Ngô Đại Kiều lần đầu tiên biết phụ nữ là như thế nào. Hắn thấy mái tóc dài như mây, dung mạo thanh thoát, đủ kiểu váy áo lộng lẫy, bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ nhắn... sao chẳng giống mẹ hắn chút nào.

Ngô Đại Kiều chẳng hiểu vì sao tiểu thư nhà họ Tạ lại đẹp và nho nhã đến thế, vì sao cô ấy ngồi đọc sách, uống trà ở vườn hoa đẹp? Vì sao mẹ hắn chỉ có thể có mái đầu bạc, những nếp nhăn hằn sâu, cả đời chỉ có thể mặc những bộ quần áo bằng vải thô, rồi hay dùng bàn tay thô ráp như giấy nhám nhéo tai của hắn và hỏi hắn chạy rông ở đâu về.

Ngô Đại Kiều chẳng biết vì sao. Nên lúc có thể nhìn thấy tiểu thư Tạ là hắn lại nhìn chăm chú, lúc không nhìn thấy thì hắn lại ngồi suy nghĩ. Hắn cứ hết nhìn lại suy nghĩ như vậy từ khi hắn mười một tuổi đến khi mười lăm rồi, từ khi cô ấy mười sáu tuổi đến khi cô mười chín tuổi.

Thầy dạy việc của hắn nói:

Mới tý tuổi đầu không lo học hỏi, tương tư cô nào chẳng được, Tạ tiểu thư là người mà mày có thể để ý sao? Cho dù mày có thích cô ấy, thì cũng đừng suốt ngày nhìn chằm chằm vào ngực người ta chứ!

Thằng nhóc mười lăm tuổi Ngô Đại Kiều chớp chớp mắt, trong lòng vô cùng tủi thân. Hắn từng nhìn thấy mẹ hắn cho em gái hắn bú. Ti của mẹ hắn nhăn nheo, chảy xệ. Em hắn ngậm đầu ti, bú được mấy miếng là đã chẳng còn gì, chỉ còn cách khóc toáng lên cho hết ấm ức. Hắn chỉ nghĩ đơn giản, nếu như dùng “ti” của Tạ tiểu thư cho em bú, thì em bé chắc chắn sẽ không đói, nói không chừng còn no trợn mắt.

Chẳng cần đợi Ngô Đại Kiều thanh minh, một tiếng nói nhẹ nhàng, nho nhã vang lên:

Con trai mà, hiếu kỳ về người khác giới là đúng thôi.

Em trai, em làm việc ở đây à?

Người chủ của tiếng nói đó đã đến trước mặt Ngô Đại Kiều. Nói thật lòng lão Ngô sớm đã quên mất người đó trông như thế nào, nhưng vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đã phấn khích như thế nào – trên thế giới này sao lại có người tuấn tú như vậy!

Người đó là con rể tương lai của nhà họ Tạ, là con nhà dòng dõi trâm anh, cũng có không ít tài sản, trước nay vẫn đi học ở nước ngoài, đẹp trai lại biết ăn nói, có khí chất... Tóm lại ngày nay cũng khó kiếm được người con rể như vậy. Mấy năm nữa anh ta sẽ chính thức kết hôn với Tạ tiểu thư, nên cũng rất chăm chỉ đến đây. Tuy Ngô Đại Kiều biết người này, nhưng chưa từng nhìn gần như vậy, lần này lại đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, lại tuấn tú nhường ấy, lịch sự nhường ấy... khiến cho hắn vô cùng căng thẳng, tim đập loạn xạ.

Ngô Đại Kiều không biết người này tên gì, chỉ nghe mọi người gọi anh ta là “Trình thiếu gia”, nên cũng vội chào:

Chào Tr... ình... Trình thiếu gia!

Trình thiếu gia lớn hơn Tạ tiểu thư vài tuổi, nhìn Ngô Đại Kiều như nhìn cậu em hàng xóm. Anh xoa đầu hắn vừa nói, vừa cười:

Ê, chú em để ý vợ anh à?

Trong trí nhớ mông lung của lão Ngô, thì lúc đó anh chàng nhìn mình cười lác cả mắt. Nếu mà là bây giờ, chắc chắn lão Ngô sẽ choảng lại một câu: “cười cái gì mà cười”, rồi chọc tức anh ta cho bõ ghét, nhưng lúc đó Ngô Đại Kiều còn non nớt quá, non nớt như một đóa cúc dại, mặt đỏ lừ, ra sức lắc đầu:

Không có, không có...

Ai dè Trình thiếu gia còn cười vui hơn, lại còn đưa tay vỗ vai hắn:

Em trai ơi, lúc anh không có ở đây, em có thể giúp anh chăm sóc vợ anh được không?

Tim Ngô Đại Kiều đập thình thịnh. Hắn có chút do dự, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Đến đây, câu chuyện này đã chuyển một bước rất rõ ràng sang một mối tình hồng lãng mạn, nhưng đáng tiếc là người ta rất dễ ngộ nhận về giới tính của nhân vật chính thứ hai này.