Vì Sao Khăng Khăng Muốn Chọn Em

Chương 5

Chương 5
Lại có tin đồn về Quyền Thiên Sóc.

Nhân vật nữ chính của tin đồn này, không ngoài ý muốn là người mẫu xinh đẹp -- Diêu Ty.

Ảnh chụp hai người đi lại thân mật ra vào khách sạn, lại bị đăng trên các tạp chí báo chí nổi tiếng, quan hệ của hai người, lại lần nữa trở thành đề tài đứng đầu để mọi người bàn tán trong giờ rảnh rỗi, mỗi lần nghe đồng nghiệp thảo luận quan hệ của hai người đó thì Vưu Vịnh Kỳ sẽ cảm thấy bản thân rất may mắn.

"Ám Độ Trần Thương"( có thể hiểu như Giương đông kích tây) lâu như vậy, trừ bỏ cha mẹ của Quyền Thiên Sóc, hiện nay dường như không có ai phát hiện thân phận "Tình nhân" của cô, cô vẫn như trước là một l*иg tiếng viên nho nhỏ, một dân thường nhỏ bé sẽ không bao giờ có liên quan đến Quyền Thiên Sóc.

Tuy rằng giới nghệ thuật vẫn có không ít lời ra tiếng vào với việc cô lấy được vai l*иg tiếng cho nữ chính trong truyện "Hồn chi ca", nhưng dưới sự bảo vệ của công ty, cô cũng không bị làm phiền.

Hiện giờ công việc l*иg tiếng "Hồn chi ca" đã tiến vào giai đoạn ghi âm, vì giám sát chất lượng l*иg tiếng, Quyền Thiên Sóc sẽ thường xuyên ra vào công ty, có vài lần, bọn cô từng gặp phải ở ngoài phòng ghi âm, nhưng vì tránh nghi ngờ và cũng vì tránh làm cho bản thân quá mức khẩn trương mà lộ ra dấu vết, cô sẽ cô ý tránh né ánh mắt của anh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn đến góc cách anh xa nhất.

Chiêu "Giả bộ không quen" này của cô hiệu quả rất tốt, mới tính đến trước mắt, toàn bộ nhóm nhỏ làm việc cũng không có ai phát hiện bọn cô có cái "Bí mật" không thể nói --

"Tiểu Kỳ, hôm nay có chiếu phim mới, mọi người đã hẹn muốn cùng nhau đi xem phim, em muốn đi cùng không?" Trong phòng chuẩn bị, bỗng nhiên một đồng nghiệp nam đi tới cạnh Vưu Vịnh Kỳ.

"Cám ơn anh đã mời em, nhưng tối nay em có việc, cho nên không đi được rồi." Buông kịch bản, vẻ mặt Vưu Vịnh Kỳ đầy áy náy.

"Lại không rảnh?" Bên cạnh, Lương Tĩnh Mỹ đến ghi âm phát ra tiếng hừ lạnh. "Quái lạ, trước kia cũng không nhìn thấy cô bận như vậy, từ khi nhận vai nữ chính làm sao lại thành người bận rộn như vậy? Có phải tin đồn là thật không, cô thật sự dùng thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng tìm được người đứng sau, nên lúc tan làm phải đi bồi cười sao?"

Vưu Vịnh Kỳ sửng sốt.

"Không phải, em không có --"

"Ây da, vẻ mặt thật là vô tội, nếu tôi là đàn ông, sợ rằng cũng phải thích cô." Lương Tĩnh Mỹ cố ý cắt đứt lời nói.

"Tĩnh Mỹ! Đây chẳng qua là nghe đồn, mọi người đều là đồng nghiệp, em đừng như vậy." Đồng nghiệp nam vội vàng bảo vệ lý lẽ.

"Đúng vậy, hơn nữa thông qua quá trình thi tuyển, mọi người đều thấy rõ thực lực của tiểu Kỳ, Quyền kich tác có ánh mắt độc đáo mới có thể phát hiện cô ấy như một bảo thạch chưa được gọt dũa." Mà ngay cả đồng nghiệp nữ cũng không nhịn được bất bình giùm Vưu Vịnh Kỳ.

Tuy rằng lúc đầu, bọn họ nắm chặt nghi ngờ với kết quả cuộc tuyển chọn này, nhưng sự thật chứng minh, Quyền kịch tác không chỉ giỏi về sáng tác, mà ngay cả ánh mắt xem người cũng giỏi, cho dù tiểu Kỳ không được thành thạo cho lắm, nhưng là tiếng nói của cô thật sự có điểm đặc sắc, hoàn toàn bộc lộ ra được tính cách yếu đuối và dẻo của nhân vật nữ chính, quan trọng nhất là, cô thật sự rất cố gắng.

"Tôi cũng chỉ nói một chút mà thôi, khi nào thì các người trở nên nghiêm túc như vậy?" Mắt thấy tất cả mọi người nhảy ra nói chuyện, Lương Tĩnh Mỹ tự biết đuối lý, vội vàng giúp bản thân tìm bậc thang để xuống.

"Chúng ta không có nghiêm túc, nhưng mà tính Vưu Vịnh Kỳ hiền lành, bà nói như vậy, cô ấy sẽ buồn." Một người khác cũng mở miệng nói, thật sự không thích kiểu đùa giỡn của Lương Tĩnh Mỹ như vậy.

"Em biết chị Lương đang nói đùa, sẽ không xem là thật đâu." Vưu Vịnh Kỳ vội vàng hoà giải, thành thạo nói sang chuyện khác. " Em thật đúng là cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người, mỗi lần hẹn em, em đều có việc."

"Không sao, nhưng mà em thật sự rất khó hẹn, sẽ không phải là vội vàng đi hẹn hò chứ?" Trong đó một đồng nghiệp nam nửa đùa nửa hỏi, sớm đã có hứng thú với cô, bởi vậy muốn thừa dịp tìm hiểu thông tin.

"Không, không phải như thế! "Vưu Vịnh Kỳ nhanh chóng lắc đầu, không khỏi có chút xấu hổ.

"Cho nên nói, em không có bạn trai?" Đồng nghiệp nam thừa thắng xông lên, ánh mắt phát sáng.

"Á....." Đỏ mặt, Vưu Vịnh Kỳ cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng không muốn trả lời loại vấn đề này, nhưng sợ bản thân không trả lời sẽ bị người khác hiểu lầm, đành phải trung thực lắc đầu.

"Thật vậy chăng?" Trong phòng chuẩn bị, không ít đồng nghiệp nam tất cả đều mừng thầm đáp án ngoài ý muốn này, không thể tin được người đẹp yểu điệu như cô, vậy mà lại không có đối tượng kết giao.

Không có bạn trai, vậy đại biểu bọn họ có hi vọng rồi?

"Chậc! Tôi thấy tiểu Kỳ giống mỹ nhân cổ điển, cũng không phải người thường là có thể xứng đôi, ít nhất cũng phải là tổng giám đốc hoặc là tổng giám đốc mới được ?" Nhận ra được ý nghĩ của đồng nghiệp nam, trong đó một đồng nghiệp nữ lập tức giống như sứ giả bảo vệ hoa đi đến bên người Vưu Vịnh Kỳ.

"Đúng vậy, hơn nữa không có người theo đuổi, không có nghĩa là tiểu Kỳ không có người trong lòng." Một nữ đồng nghiệp khác cười hì hì kéo Vưu Vịnh Kỳ.

"Không sai, tiểu mỹ nhân có người trong lòng sao?"

Không ngờ tới sẽ bị hỏi loại vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Vịnh Kỳ càng hồng, bản năng muốn nói sang chuyện khác, chỉ là cô còn chưa nghĩ ra biện pháp, bóng dáng của Quyền Thiên Sóc lại không báo trước xuất hiện ở trong đầu.

Á, đợi chút! Vì sao cô lại nghĩ tới anh?

Anh vừa dữ vừa bá đạo, hơn nữa lại thích uy hϊếp người khác, vì sao tại thời điểm cô lại nghĩ tới anh?

"Ây da, em đừng chỉ biết mặt hồng, ít nhất cũng hình dung một chút kiểu đàn ông lý tưởng của em, nếu không thì những đàn ông này sẽ cho là mình có cơ hội đó!"

Vưu Vịnh Kỳ bị đồng nghiệp lay đến hoàn hồn. " Em. . . . ."

"Nói đi nói đi!" Trừ bỏ Lương Tĩnh Mỹ, toàn bộ đồng nghiệp nữ đều chạy tới làm ông cô.

Không thể thay đổi được mọi người dây dưa, cô không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu cẩn thận tự hỏi bản thân thích kiểu đàn ông nào, chỉ là cô không nghĩ thì còn tốt, vừa nghĩ tới bóng dáng Quyền Thiên Sóc lại bất ngờ xông vào đầu của cô.

Anh luôn cau mày không kiên nhẫn, ngại cô làm việc chậm, nhưng mỗi một lần, anh nhất định sẽ đứng tại chỗ chờ cô đuổi theo, lại phối hợp chân của cô bước một bước đi tới ——

"Tiểu Kỳ thân ái mau hồi hồn! Xem vẻ mặt thẹn thùng của em, rốt cuộc là nghĩ đến ai? Em thành thật mà nói, thực ra em đã có người trong lòng phải không?" Một đồng nghiệp nữ nháy mắt ra hiệu, hô to gọi nhỏ.

Lúc đó, những người khác cũng ầm ỹ theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Vịnh Kỳ đều hồng, đang muốn mở miệng giải thích, Lương Tĩnh Mỹ đứng trong góc lại xoay người phát ra tiếng hô kinh ngạc.

"Quyền tiên sinh! " Cô vội vàng chạy tới cửa. "Ngài như thế nào đến đây? Xin hỏi có chuyện gì sao? "

"Quyền tiên sinh?! "Tất cả mọi người đều bị vị khách tới không ngờ đến dọa sợ, một người tiếp một người nhanh chóng đứng lên, không khí thoải mái nhất thời trở nên có chút khẩn trương.

Thân là người tài trong giới nghệ thuật, cuộc sống Quyền Thiên Sóc trừ bỏ công việc vẫn là công việc, trừ bỏ giám sát l*иg tiếng, chuyện lớn hay nhỏ đều giống nhau đều thông qua trao đổi với trợ lý, lần này lại chủ động xuất hiện, quả thực bất ngờ.

"Không cần để ý tôi, tôi chỉ tới tìm người." Khuôn mặt Quyền Thiên Sóc lãnh khốc, cũng không nhìn ai, chỉ đi tới phía trước.

Hiện trường không ít người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, không rõ rốt cuộc Quyền Thiên Sóc muốn tìm muốn tìm, nhưng rất nhanh bọn họ đã có đáp án ——

"Tìm được rồi. "

Tiếng nói quen thuộc từ phía trên rơi xuống, da đầu Vưu Vịnh Kỳ tê rần, không khỏi ngẩng đầu ngạc nhiên.

"Quyền, Quyền, Quyền tiên sinh? " Chì là một tiếng chào hỏi, giọng của cô thấp nhất cũng giương cao đến mức năm, biểu cảm trên mặt giống như là nhìn thấy quỷ.

Trong nháy mắt con mắt đen thâm thúy hiện lên một chút không vui.

"Vẻ mặt của cô là sao?"

"Tôi.... ....." Vưu Vịnh Kỳ có tật giật mình, căn bản không nói nên lời, cô chỉ cảm thấy được, tất cả mọi người đang nhìn bọn cô.

Trời! Làm sao anh có thể tìm cô? Bây giờ còn không đến thời gian tan ca, anh không nên xuất hiện.

Thảm, đám người chị Lương nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, tất nhiên cũng sẽ phát hiện khẩn trương của cô.

"Quên đi, đi theo tôi." Quyền Thiên Sóc nhíu mày không kiên nhẫn, dĩ nhiên liền dắt tay cô.

"Đi? Muốn, muốn đi đâu?" Tiếng nói của cô lại giương cao mấy bậc.

Tất cả mọi người đều bị một màn kì lạ này làm cho cháng váng.

Một lát còn có vài đợt ghi âm, Quyền kịch tác cứ như vậy mang nhân vật nữ chính đi, thế còn đoạn kia làm sao thu? Hơn nữa trọng điểm là, Quyền kịch tác đến liền dắt tay tiểu Kỳ, bọn họ quen thuộc vậy sao?

Quyền Thiên Sóc không có xem nhẹ có người kinh ngạc nhìn chăm chú, con mắt sắc bén đảo qua, anh nhìn cô gái nhỏ kia sớm bị dọa sợ kia. "Vừa mới có mấy cái đoạn có vấn đề, chúng ta trao đổi một chút. "

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Cho, cho hỏi tình huống rất xấu sao? Có cần thu lại hay không? "Tất cả mọi người trở nên thấp thỏm, nếu Quyền kịch tác đích thân ra thông báo, có thể thấy được vấn đề nhất định không phải là nhỏ.

"Phần của cô có vẻ nghiêm trọng." Quyền Thiên Sóc xụ mặt, không nhiều lời, xoay người một cái, liền lôi kéo Vưu Vịnh Kỳ đi ra phòng chuẩn bị.

"Quyền tiên sinh, xin, xin ngài mau thả tôi ra, rất nhiều người đang nhìn."

Trong tích tắc gần đi ra phòng chuẩn bị kia, Vưu Vịnh Kỳ liền vội vã muốn rút tay về, cho dù là vì công việc, cũng không cần phải động tay động chân, nếu làm cho người ta hiểu lầm thì làm sao bây giờ ?

"Câm miệng! "Quyền Thiên Sóc cũng không quay đầu lại, như trước lôi kéo cô đi lên phía trước.

Cho dù từ phía sau lưng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô vẫn có thể cảm nhận được đầy đủ tâm trạng tồi tệ của anh.

Cắn môi dưới, Vưu Vịnh Kỳ điều chỉnh trái tim bất ổn, nhưng ngay cả như vậy, lúc cô phát hiện dọc theo đường đi có không ít người kinh ngạc nhìn bọn cô thì cô vẫn là không nhịn được giãy dụa cổ tay, không được tự nhiên muốn rút tay nhỏ bé về ——

"Cô dám! "

Phía trước, lại truyền đến tiếng gầm thấp dọa người.

Mới nghe thấy tiếng gầm thấp của Quyền Thiên Sóc, tất cả công nhân viên xung quanh sợ tới mức lui về sau một bước, vốn là ánh mắt nhìn cô chăm chú trong nháy mắt toàn bộ đều chứa thêm đồng tình.

Cô trợn to mắt nhìn, quả nhiên sợ tới mức không dám cử động nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý anh kéo cô vào thang máy.

Bởi vì trong thời gian làm việc nên trong thang máy không có tới một người, trong gương thang máy to như vậy chỉ có bóng dáng hoảng hốt của cô với sườn mặt đọng lại nét khó dò của anh.

Vù, làm sao bây giờ, anh thoạt nhìn thật sự rất tức giận, chẳng lẽ hôm nay l*иg tiếng thật sự tệ như vậy sao? Nhưng giám sát rõ ràng nói qua tất cả đều rất thuận lợi mà, rốt cuộc là lỗi ở chỗ nào đây?

Vưu Vịnh Kỳ bất an xoay cả hai tay, trong đầu toàn là tình hình l*иg tiếng của buổi sáng, khó có được Quyền tiên sinh như vậy coi trọng cô, cô lại phụ kỳ vọng của anh, cô nhất định phải xin lỗi thật tốt mới được.

"Quyền tiên sinh, xin, thực xin lỗi, tôi không biết hôm nay l*иg tiếng lại tệ như vậy, tôi nhất định sẽ ——"

"Thiên Sóc."

"Á?"

"Thiên Sóc." Anh bỗng nhiên để hai tay đến hai bên cạnh người cô, vây cô ở giữa mình và gương. "Cô là tình nhân của tôi, không để cho tôi nhắc nhở cô lần nữa."

Vưu Vịnh Kỳ căn bản không có biện pháp ngăn cản bản thân mặt đỏ, trước kia chỉ cần anh tới gần, cô đã cảm thấy rất sợ hãi, nhưng gần đây, cô lại phát hiện bản thân hình như không sợ anh như vậy, chỉ là trở nên có chút không được tự nhiên, thấp thỏm, ngượng ngùng.

"Thực, thực xin lỗi, tôi không có quên tôi là của anh....Á.... Nhưng mà ̣ rất nhiều người, tôi, tôi,. . . . ." Cô cắn cắn môi dưới, đúng là không có biện pháp xem nhẹ khuôn mặt tuấn tú kia gần trong gang tấc của anh, vì vậy không nhịn được cúi đầu. "Nhưng nếu như dì Quyền và chú Quyền ở đây, tôi nhất định sẽ nâng cao cảnh giác. "

Anh tin cô mới là lạ.

Cô gái nhỏ này không chỉ nhát gan vô dụng, mà ngay cả hành động cũng thật sự hỏng bét, cô thậm chí còn không hiểu được tùy cơ ứng biến, tuần trước nếu không phải anh phản ứng nhanh, chỉ sợ cô sớm đã bị ép mặc lên bộ lễ phục cô dâu.

"Nước đến chân mới nhảy thì chỉ có thể bại lộ, tôi muốn cô bây giờ liền tập thành thói quen." Anh bá đạo nâng mặt của cô lên.

"Nhưng, nhưng nơi này là công ty. . . . . ." Cô trợn to mắt, lắc đầu cầu xin mãnh liệt, căn bản không có can đảm ở trong công ty kêu tên anh thân mật như vậy, nếu một cái không cẩn thận bị người phát hiện, thì cô . . . . . .

"Thì thế nào? Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, vừa vặn thuận tiện cô rèn luyện diễn kịch." Anh nhìn chằm chằm cô. "Hay là cô muốn bị mẹ tôi nhìn thấu, sau đó uy hϊếp cô cùng tôi kết hôn?"

Anh biết cô sợ anh, cũng biết cô không dám phản kháng anh, lúc đầu anh đúng là nhìn trúng nhát gan của cô, mới có thể quyết định cùng cô diễn kịch, nhưng mà gần đây, anh lại càng lúc càng không thể chịu đựng được cô dùng ánh mắt hốt hoảng nhìn anh.

Anh là đàn ông, biết lái xe, bởi vậy chưa từng nghĩ tới, bề ngoài một phụ nữ đẹp ở ban đêm đi lại sẽ nguy hiểm như thế nào, cho đến khi anh phát hiện cô có vóc dáng bốc lửa làm cho người khác phạm tội, cho đến anh phát hiện anh có thể dễ dàng áp cô dưới thân, anh mới quyết định chịu trách nhiệm, đưa đón cô cùng đi làm, nhưng mà ý tốt của anh, lại bị cô coi là một loại ép buộc khác.

Chẳng những cô ở trong công ty trốn tránh anh, nói chuyện với anh thì cũng sẽ tiềm thức tránh đi ánh mắt, mỗi lần anh lái xe tới đón cô, cô nhất định sẽ thật cẩn thận nhìn chung quanh, nhiều lần xác định lân cận không có người, mới có thể giống như trộm tới gần xe của anh, sau đó cấp tốc mở cửa lên xe ——

Đáng chết! Cô quả thực tránh né anh như rắn rết, nếu không phải kiêng kị thân phận của anh, xác định chắc chắn cô hận không thể cách anh rất xa.

" Không! Tôi hoàn toàn không có loại ý tưởng này, Quyền tiên sinh, xin ngài không nên hiểu lầm--"

Cô gái nhỏ này đúng là có bản lĩnh chọc người chọc giận.

" Thiên Sóc!" Anh quát khẽ.

"Á!"

Vưu Vịnh Kỳ bị dọa đến sợ.

Vốn cô đã có chút sợ anh, bây giờ anh lại đột nhiên lớn tiếng quát như vậy, khí phách nóng nảy kia trong nháy mắt làm cô sợ tới mức hốc mắt phiếm hồng, nhưng cô lại cắn chặt môi dưới, rất cố gắng không để cho bản thân khóc.

Ngấm ngầm chịu đựng của cô trong mắt Quyền Thiên Sóc đều thấy, làm cho anh cảm thấy bản thân là một người xấu phạm phải tội không thể tha, anh thấp giọng rủa một tiếng, gần như là bối rối xoay người đưa lưng về nhau cô.

Vang lên một tiếng ting, cửa thang máy vừa vặn mở ra, anh nhẫn xuống xúc động điên cuồng muốn đánh bản thân một trận, bước nhanh ra thang máy.

Thẳng đến trước khi lên xe, anh đều không có mở miệng nói chuyện, nhưng không có quên sự tồn tại của cô. Anh như cũ thường nắm tay bé nhỏ của cô, phối hợp chân của cô bước đến chiếc xe của mình, như cũ thay cô mở cửa xe, như cũ ép buộc bản thân bỏ qua trốn tránh, cố che giấu mờ ám của cô.

Xe chậm rãi chạy nhanh ra bãi đỗ xe, lúc ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính chắn gió chiếu đến ánh mắt của cô thì cô mới giật mình thấy sự việc giống như không đúng lắm.Cô vội vã đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, tiếp theo lại vội vàng đưa mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, cuối cùng, cô đặt ánh mắt trên người anh, do dự một lúc, mới dám mở cái miệng nhỏ nhắn.

" Thiên, Thiên Sóc." Lần này cuối cùng cô cũng không gọi sai, nhưng mà âm thanh lại nhỏ đến mức như muỗi vỗ cánh, nhưng ngay cả như vậy, Quyền Thiên Sóc vẫn là không bỏ sót tiếng gọi của cô.

Trong một nháy mắt, anh thiếu chút nữa đã muốn mở miệng xin lỗi cô, nhưng mà nói mới đến cổ họng, bẩm sinh kiêu ngạo lại làm cho anh từ đầu đến cuối không phát ra tiếng. Anh cau chặt mày, quả thực không thể tin được bản thân nhưng lại sẽ như vậy, thế nhưng ngay cả xin lỗi đơn giản nhất cũng không làm được!

Bên cạnh, Vưu Vịnh Kỳ không nghe được trả lời, cho rằng anh không có nghe thấy âm thanh của mình, không thể làm gì khác hơn là cố lấy dũng khí lại gọi một tiếng, vì tránh cho anh lại không có nghe thấy, thậm chí cô còn vươn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của anh.

"Thiên Sóc."

"Chuyện gì?"

Anh nghe thấy?

Cô thở phào nhẹ nhõm, đang muốn rút tay về, anh lại bỗng nhiên bắt được tay nhỏ bé của cô, nắm gắt gao một chút rồi buông ra, nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ bị hành động chẳng biết tại sao này của anh dọa sợ, nhưng kỳ lạ là lần này cô chẳng những không bị dọa sợ, còn cảm nhận sâu sắc được anh muốn truyền lại tin tức --

Thực xin lỗi.

Tuy rằng anh không mở miệng phát ra bất kì âm thanh, nhưng cô lại cảm nhận được xin lỗi của anh.

Trải qua thời gian dài sợ hãi và ủy khuất đối với anh, trong nháy mắt toàn bộ thở hổn hển đều bay mất, nhưng cô lại phát hiện, giọng điệu của anh dịu dàng không ít. Đột nhiên, cô thật giống như một lần nữa nhận thức anh, nhưng lại không hề cảm thấy anh kinh khủng, thậm chí còn cảm thấy anh kỳ thực thật dịu dàng!

Một dòng tư vị ngòn ngọt nhẹ nhàng xông vào đáy lòng, cô không tự giác cong lên khóe miệng, thả ra tiếng nói mềm mại hỏi:"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

" Ăn cơm, nhân tiện mô phỏng chiến lược . "

" Ăn cơm?" Cô nháy mắt mấy cái. " Nhưng mà bây giờ còn không đến giờ ăn cơm, hơn nữa đợi lát tôi còn muốn l*иg tiếng --" Tiếng nói mềm mại bỗng dưng ngưng hẳn, cô trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng phát hiện một chuyện thật đáng sợ.

Trời ạ! Vậy mà cô đang trong bất tri bất giác chưa tan làm đã về sớm?

Anh gợi lên khóe miệng, vì hậu tri hậu giác của cô.

" Ngày mai cha mẹ tôi muốn mời cô ăn cơm, trước khi tới ngày đó, cô tốt nhất nên có sự chuẩn bị." Thoát được nhất thời, trốn không thoát một đời, anh sớm đoán được cha mẹ sẽ không đơn giản như vậy bỏ qua cô.

" Chẳng lẽ dì Quyền lại muốn bức hôn? " Cô càng kích động. "Chờ, chờ một chút, cho dù là như vậy, tối nay chúng ta có thể lại mô phỏng chiến lược, nếu quản đốc phát hiện không có tôi, cô ấy sẽ điên mất! "Ờ! Không chỉ quản đốc sẽ điên mất, chỉ sợ ngay cả chị Lương cũng sẽ điên lên, kịch buổi chiều, vừa vặn chính là cô với chị Lương một đội, nếu làm cho chị Lương đợi không được người, chị ấy nhất định sẽ chém cô!

Anh bình tĩnh vòng phía dưới vô- lăng, đồng thời giải thích cho cô: "Yên tâm, tôi đã phân phó, dịch chuyển tiến độ xế chiều hôm nay sang ngày mai."

Cho nên cô tạm thời sẽ không bị chị Lương chém?

Vưu Vịnh Kỳ vỗ vỗ ngực, mới rốt cục nhẹ nhàng thở ra, chỉ là cô còn chưa cảm thấy an tâm, anh lại bỗng nhiên quăng ra một câu không có liên quan.

"Cô có người trong lòng ?"

"Á?"

"Rốt cuộc có hay không?" Giọng nói của anh thật tự nhiên, nhưng mà nếu cẩn thận nghe, sẽ phát hiện trong giọng nói kèm theo một tia cấp bách.

Tuy rằng không hiểu vì sao anh đột nhiên hỏi như vậy, cô vẫn là thành thật lại thẹn thùng lắc đầu.

"Thật không có?" Thừa dịp đèn đỏ, anh quay đầu nhìn chằm chằm cô. "Không được nói dối tôi, nếu có, cô tốt nhất nhanh chút thành thật đưa tới."

Cô không hiểu tại sao, không khỏi càng thêm nghi ngờ.

" Thật không có, cô vì sao. . . . ." Linh quang chợt lóe, Vưu Vịnh Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ." Á! Ngài . . . . .Ngài nghe lén? !"Thì ra khi đó anh xuất hiện ở bên ngoài phòng chuẩn bị, chính là nghe lén!

"Cô nói lớn tiếng như vậy, tôi chỉ là đúng lúc nghe được." Anh phủi bỏ trách nhiệm không còn một mảnh.

"Tôi mới không có nói lớn tiếng đâu." Lúc đó là nhóm đồng nghiệp làm ồn, cô cũng là bị bất đắc dĩ mới tham gia vào đề tài, anh làm sao lại nói cô thành bộ dáng rất háo sắc đây? Khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng, cô cũng không nói được lý do nào, làm cô không nhịn được cẩn thận trả lời lại một lần. " Tôi thật sự không có người trong lòng." Tuy rằng, khi đó cô không chỉ một lần nhớ tới anh.....

"Rất tốt." Anh gợi khóe miệng lên, dường như rất hài lòng với đáp án này.

Mặt của cô đỏ hơn, trái tim cũng nhảy bùm bùm theo.

"Ngài . . . . . ." Cô vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh. " Tại sao lại hỏi như vậy?"

Anh không có lập tức trả lời, cho đến trước khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, cho đến xe lại tiếp tục chạy, anh mới chậm chạp đưa ra đáp án không liên quan câu hỏi.

"Thủ đoạn bức hôn tốt nhất chính là gạo nấu thành cơm, cô là tình nhân của tôi, mẹ tôi nhất định sẽ lợi dụng điểm này, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, ngày mai cô tốt nhất nên cẩn thận một chút."

"Gạo, gạo nấu thành cơm?" Rất nhanh lực chú ý của Vưu Vịnh Kỳ đã bị thay đổi, cô kinh hô, hoàn toàn không thể tin được bản thân nghe được cái này.

Cho nên nói cách khác, buổi tối ngày mai cô sẽ gặp phải một trận Hồng Môn Yến?

Trời ơi! Vì để cho Quyền tiên sinh kết hôn, dì Quyền thật sự phải làm như vậy sao? Nhưng mà Quyền tiên sinh thoạt nhìn lại không giống như đang nói đùa, làm sao bây giờ? Ngày mai cô nên làm cái gì bây giờ?

Vẻ mặt Vưu Vịnh Kỳ bối rối, do đó cũng không chú ý tới, vẻ mặt trong nháy mắt của Quyền Thiên Sóc trở nên nghiêm túc vô cùng.

Đúng vậy, tại sao anh lại để ý cô có người trong lòng như vậy ?

Anh vẫn nghĩ đến người bảo thủ như cô, nên còn cách tình yêu một đoạn rất xa, nhưng mà trong phòng chuẩn bị, lúc vẻ mặt thẹn thùng của cô trả lời vấn đề của mọi người thì anh lại cảm thấy không hiểu tại sao lại tức giận, lúc anh trở lại bình thường thì anh đã từ trong phòng chuẩn bị mang cô ra ngoài.

Anh không thể hiểu hành động của bản thân, chỉ biết là anh tuyệt đối không cho phép cô có người trong lòng.

Tuyệt đối không.