Bây giờ Doãn Miểu chỉ cảm thấy trong cơ thể thật trống rỗng và nôn nóng, giống như một con cá nằm trong nước mặc người xử lý nhưng vẫn chưa thỏa mãn, gương mặt chỉ có thể ửng hồng, bờ môi đỏ mọng há ra thở hổn hển, đôi mắt xinh đẹp chứa sương mù mênh mông, dáng vẻ dâʍ đãиɠ chỉ khiến người nhìn thấy muốn nhúng chàm phạm tội.
Trên người Doãn Miểu ngoại trừ một cái áo sơ mi trắng vị xé rách ra thì không còn gì nữa, cặρ √υ' to tròn theo hô hấp mà đong đưa mãnh liệt, hai núʍ ѵú bị ngấu nghiến dính đầy nước miếng cương cứng lộ ra ngoài, hai chân bị mở rộng ra hai bên, nơi hoa huyệt ướŧ áŧ đang bị người cẩn thận quan sát.
Nhưng trên người đối phương vẫn ăn mặc bình thường, chỉ có chỗ dưới dáng nơi chứa côn ŧᏂịŧ là bị ướt một mảng lớn, nếu không phải do có một ngón tay đang đâm vào hoa huyệt ngăn chặn lại thì chắc Doãn Miểu sẽ bị tình cảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức điên cuồng phun nước da^ʍ ra ngoài.
Cả người Lâm Lạc Cảnh đều cương cứng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khàn khàn nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ không để côn ŧᏂịŧ của mình nện vào cái l*и da^ʍ của chị, tuy tôi đang đau muốn chết, chỉ hận không lập tức làm chết chị, tất cả là do chị quá dâʍ đãиɠ thôi…”
Ngón tay Lâm Lạc Cảnh không nhịn được mà động đậy, hắn học động tác mà lúc trước từng nhìn thấy, theo dòng nước da^ʍ mà chậm rãi đâm vào tiểu huyệt, sau đó từ từ rút ra: “Chị gái à, lỗ da^ʍ của chị chặt quá, khiến ngón tay tôi bị đau luôn, chị muốn tôi đâm vào hay muốn tôi ra ngoài vậy? Ồ, thật là ướt, càng lúc càng chảy nhiều nước ra, sao cái lỗ của chị cứ phun nước da^ʍ không ngừng thế này, là do chị dâʍ đãиɠ quá sao?”
Trong khi nói, ngón tay của Lâm Lạc Cảnh lại thọc vào rút ra, động tác này càng lúc càng nhanh hơn.
Toàn bộ bàn tay hắn bao trùm lấy hoa huyệt, ngón giữa thon dài nhanh chóng đâm vào bên trong huyệt rồi bị vách trong ướŧ áŧ bốn phương tám hướng gắt gao kẹp hút lại, không cho hắn vào quá sâu và cũng không muốn hắn rời đi, cảm giác này thật sự sướиɠ đến mức da đầu tê dại, chỉ hận không thể thay thế ngón tay bên trong thành côn ŧᏂịŧ đang cương cứng đến phát đau của mình.
Thật ra Lâm Lạc Cảnh có hơi bất ngờ.
Tuy bên trong cái lỗ này ướt đẫm nhưng lại rất chặt, không giống hoa huyệt từng bị người nện qua.
Dù Lâm Lạc Cảnh nghĩ như vậy thì động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Hắn lại dùng thêm một ngón tay cái cọ cọ lên hộŧ ɭε ở giữa huyệt, khiến cơ thể Doãn Miểu vặn vẹo.
Nhưng dù chỉ có một ngón tay ra vào, thì lỗ da^ʍ vẫn căng chặt, khi ngón tay hắn rút ra còn mang theo một phần thịt huyệt bên trong, dường như đang níu kéo không muốn ngón tay rời đi, nếu không một lượng lớn nước da^ʍ chảy ra liên tục chắc ngón tay này rất khó khăn khi ra vào.
Huyệt da^ʍ bị cọ xát mạnh bạo khiến cơn sướиɠ càn quét khắp người, cho dù Doãn Miểu đã cố gắng khống chế nhưng vẫn không nhịn được mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Lâm Lạc Cảnh càng đắc ý hơn khi thấy dáng vẻ sướиɠ đến quên trời quên đất của Doãn Miểu, hắn nhếch môi cười hỏi: “Chị gái à, em trai dùng tay chơi chị sướиɠ như vậy à? Ngoại trừ tôi ra, có ai chơi chị như vậy không?”
Doãn Miểu há hốc mồn thở hổn hển, trên gương mặt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© của cô không biết đang lộ ra vẻ thống khổ hay thích thú: “Ưm a, ân…A…Em đừng vào nữa, đau…”