Cô cảm thấy mình bị lừa!
Không phải nói là son môi nam sao? Mẹ nó, rõ ràng chính là cự căn, lớn như vậy, so với trong phim cấm cô xem còn lớn hơn, sắp thô bằng cánh tay cô rồi.
Quan Tuệ Nguyệt bị dọa khóc, hai mắt hồng hồng, đáng thương vô cùng, nhìn về phía Cố Thừa Châu xin tha: “Tổng tài đại nhân, chúng ta tạm dừng, không làm được không?”
Cô thật sự sợ, thậm chí không dám nhìn căn vật đứng thẳng giữa hai chân Cố Thừa Châu kia.
Nếu căn cự vật kia có thể biến thành son môi thì tốt rồi, trong lòng Quan Tuệ Nguyệt còn mặc niệm vài câu biến biến biến.
Hiện thực là, bất luận cô nói bao nhiêu lần, đều sẽ không thay đổi.
Cố Thừa Châu bắt lấy mắt cá chân cô, “Không làm nữa?”
Vừa nói vừa kéo cô về vị trí ban đầu, “Quan Tuệ Nguyệt, em có muốn tôi đếm xem em đã tán tỉnh tôi bao nhiêu lần không? Hiện tại em nói không làm thì không làm sao?”
Anh đã nắm quyền từ lâu rồi, Quan Tuệ Nguyệt lại là cấp dưới của anh, nghe được những lời này của anh, chân chó bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn đáp ứng.
Nhưng lớn như vậy, tiểu huyệt của cô ăn không vô.
Quan Tuệ Nguyệt không phải người tham lam, cô sợ đau, chỉ cần chiều dài độ thô của son môi là được rồi.
Cố Thừa Châu nghẹn đã lâu, lúc này cũng mất đi sự kiên nhẫn, hơn nữa Quan Tuệ Nguyệt lại muốn lùi bước, anh đã nhẹ nhàng đâm thọc căn côn ŧᏂịŧ thô to kia vào huyệt khẩu vài cái.
Hoa khẩu bị mở rộng bằng hai ngón tay, thêm một ngón nữa cũng ăn không được, lộ ra mị thịt bên trong, làm Cố Thừa Châu nhìn đến đỏ mắt, anh đưa đẩy về phía trước, nhưng chỉ cắm vào nửa qυყ đầυ, rồi lại rút ra, mang ra dâʍ ŧᏂủy̠ nhè nhẹ, huyệt thịt bên trong không buông mà giữ lại, “Em còn muốn tạm dừng hay không?”
Quan Tuệ Nguyệt bị đâm đến rất thoải mái, nhưng như vậy không đủ, huyệt khẩu hư không muốn chết, muốn toàn bộ của anh đều cắm vào.
Nhưng nghĩ đến thứ thô to kia, cô lại sợ, lắc đầu, “Không muốn không muốn, không cần anh tiến vào, không phải anh là son môi nam nên tôi mới… Ư……”
Cố Thừa Châu lại cắm vào một chút, Quan Tuệ Nguyệt không khống chế được mà kêu lên, anh cũng nghe được ba chữ “Son môi nam” kia.
Liên hệ với câu nói trước đó, Cố Thừa Châu cũng đoán ra được một chút, trách không được gần đây Quan Tuệ Nguyệt lại chủ động như vậy.
Nhưng mà, anh vẫn đoán không ra vì sao Quan Tuệ Nguyệt lại cho rằng anh là son môi nam.
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Cố Thừa Châu rất tức giận, càng tức giận hơn chính là, Quan Tuệ Nguyệt cho rằng anh là son môi nam, nên mới cố tình câu dẫn anh.
Tay anh bẻ hai chân Quan Tuệ Nguyệt ra, mở rộng thêm, phơi bày ra tư thế giống chữ mã, hoa môi đáng yêu no đủ không chút che đậy bại lộ trước mắt anh.
“Son môi nam có thể thỏa mãn em sao?” Cố Thừa Châu cười lạnh, “Tôi muốn đi vào.”
“Không cần, tổng tài, tôi sẽ đau chết đó.” Quan Tuệ Nguyệt bắt lấy tay anh, “Cầu xin anh, tổng tài, tôi thật sự sẽ hỏng mất.”
Cố Thừa Châu chống phía trên cô, hôn lên môi cô, trấn an: “Tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không hỏng, nếu em thật sự sợ đau, thì cắn cánh tay tôi.”
Dứt lời, anh hôn lên môi cô, côn ŧᏂịŧ sung huyết đau đớn, Cố Thừa Châu nhịn không được nữa, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ, từ cửa động chen đi vào.
Qυყ đầυ quá lớn, chỉ mới tiến vào chưa được một nửa đã khó có thể vào sâu hơn, huyệt thịt đáng thương càng bị lật sang hai bên.
Thật chặt, nửa qυყ đầυ bị ép ra ngoài, Cố Thừa Châu đổi góc độ khác lại lần nữa cắm vào, dưới bụng dùng sức, cuối cùng cũng nhét được qυყ đầυ vào.
Trong nháy mắt này, cảm giác tê dại trên người Quan Tuệ Nguyệt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự đau đớn, cô không chút do dự, trực tiếp mở lớn miệng, cắn lên cánh tay Cố Thừa Châu.
Cố Thừa Châu ngày thường chăm chỉ tập thể hình, cánh tay cứng bang bang, Quan Tuệ Nguyệt liền dùng sức cắn, cô đau, anh cũng phải đau! Ai cũng đừng nghĩ trốn!
---------
Mọi người có thể IB TELEGRAM (Tieu_Muoi0831) để mua truyện RẺ HƠN (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)