Người đàn ông nghe vậy ngây người một lát, sau đó tiến tới một bước che trước mặt cô:
“Đồng chí Ôn, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không? Hôm nay chúng ta mới xem như là gần đầu gặp mặt chính thức, sao cô có thể hiểu tôi rồi, sao chúng ta lại không hợp nhau rồi?”
Một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, bóng như sắp bao phủ người cô, Ôn Như Ý lập tức nắm chặt cuốn sổ đỏ trong tay, lùi ra sau một bước, ngước mắt nhìn anh, nói:
“Nhanh như vậy phó đoàn trưởng Tần đã quên rồi? Vài ngày trước trong Ủy ban cách mạng, sự dây dưa vướng víu của anh với hai người phụ nữ kia, mọi người chúng tôi đều nhìn thấy cả rồi, anh có người yêu rồi còn đi xem mắt, đối với hành vi không có đạo đức này, cá nhân tôi không thể chấp nhận được.”
Thấy cô trực tiếp gán tội cho mình, Tần Trí Viễn có chút buồn cười, tội danh này to quá, anh cũng không thể chấp nhận:
“Đồng chí Ôn, tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là sự thật, sao cô chỉ dựa vào một lần gặp mặt mà đã chụp mũ cho tôi rồi? Cho dù là phạm nhân cũng phải cho người ta cơ hội tự thuật nhỉ?”
Ôn Như Ý bĩu môi: “Tôi cũng muốn cho anh cơ hội, nhưng tôi lo nếu không đi ngay bây giờ, đợi lát nữa cô người yêu đó của anh đến kéo anh, khóc lóc nói anh nhẫn tâm, tôi sẽ rất khó xử đấy.”
Tần Trí Viễn nghe vậy, huyệt trên tai đột nhiên giật giật, chuyện ngày hôm đó cô nhớ rõ như vậy, xem ra không có ấn tượng tốt gì với anh:
“Cô thật sự hiểu lầm rồi, nữ đồng chí đó không phải người yêu của tôi, cô ấy chỉ là em gái trong cùng đại viện với tôi.”
Tâm trạng của Ôn Như Ý càng không tốt, ban đầu cô chính là tin vào những lời nói tựa như vậy của người yêu cũ nên cuối cùng phát hiện mình bị cắm sừng, kết quả đối phương còn quay ngược lại cắn cô một cái, nói cô mới là kẻ thứ ba.
Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng:
“Em gái mưa cũng là em gái, quan hệ thật sự của các người, người ngoài làm sao rõ? Anh có thể bảo đảm lát nữa cô ấy sẽ không từ ở đâu xuất hiện không?”
“Cô...”
Tần Trí Viễn suýt nữa bị lời nói của cô nghẹn chết, nhưng nghĩ kỹ lại, lời này hình như cũng không có gì sai?
Anh hít sau một hơi, khóe môi cố gắng kéo ra một nụ cười, cố gắng để bản thân trông hòa nhã hơn chút:
“Đồng chí Ôn, tôi đúng là không thể cam đoan, nhưng điều tôi nói là sự thật, cô ấy chỉ là em gái của nhà kế bên nhà tôi, hai gia đình chúng tôi quen biết nhau mười mấy năm rồi, quan hệ hai bên rất tốt, thậm chí tôi với anh trai cô ấy còn đi lính với nhau, lúc trước cô ấy có ý với tôi, nhưng đã bị tôi từ chối từ lâu rồi, có thể nhất thời cô ấy chưa thể chấp nhận được, cho nên lúc tôi đi xem mắt người khác mới đột nhiên chạy ra quấy rối, nhưng mà chuyện đó tôi đã giải thích rõ ràng với hai người họ vào ngày hôm đó rồi, chuyện không đến nỗi như cô nghĩ.”
Ôn Như Ý trực tiếp nhíu mày:
“Thế thì càng gay go hơn, người ta có ý với anh, anh lại luôn không xử lý tốt, ngược lại còn khiến cô ấy có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu lúc anh xem mắt, đây là do dự không dám quyết, cũng là không tôn trọng đồng chí xem mắt với anh, cho nên lần trước anh xem mắt mới thất bại có phải không?”