Chương 8: Ủy ban cách mạng phố
Sau khi ăn cơm tối xong, trên cơ bản sắc trời đã tối, lúc này, mọi người cũng không có hoạt động giải trí gì cả, hầu hết mọi người sau khi ăn cơm xong đều sẽ tắm rửa và đi ngủ.
Ôn Như Ý dọn dẹp bàn cơm xong cũng vội vàng đi tắm, vì ngày hôm sau còn phải tới văn phòng phố hỏi chuyện công việc nên sau khi tắm xong cô trở về phòng ngay.
Tuy bây giờ môi trường nhà ở không được thân thiện cho lắm, nhà cửa rất nhỏ, giường cũng cứng như đá nhưng xưa nay cô là một người dễ thích nghi được với hoàn cảnh, nếu đã tới đây rồi thì cứ an tâm, gỡ bỏ lo lắng chất chứa trong lòng nguyên chủ trước, sau khi thoải mái tắm xong một phen, cô nằm lên giường, vừa tựa vào gối đã ngủ đến ngày hôm sau.
Ôn Như Ý nằm trên giường mở mắt, nhìn xà nhà kiểu cũ trên trần nhà rất lâu mới bàng hoàng nhớ ra chuyện mình đã xuyên sách rồi, chẳng qua bây giờ trong nhà rất yên tĩnh, không có một chút động tĩnh gì cả, xem chừng người nhà chắc hẳn đều đã ra ngoài hết rồi, nghĩ đến hôm nay mình còn có việc, cô nhanh chóng rời khỏi giường.
Kim đồng hồ để bàn bên ngoài đã chỉ đến chín giờ, trên mặt bàn phòng khách vẫn còn để phần bánh bao và sữa đậu nành cho cô.
Tuy rằng nhà họ Ôn nghèo túng nhưng về phương diện ăn uống luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn bản thân. Cái khác không nói, tuy cái bánh bao này là nhân cải thảo nhưng vẫn rất ngon miệng, chẳng qua bây giờ không phải là lúc để cảm thán chuyện này, ủy ban cách mạng phố cách đại tạp viện có hơi xa cho nên cô vội vàng ăn cho xong bữa sáng rồi trực tiếp ra cửa.
Thời đại này rất đặc biệt, bên ngoài đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy trên mặt tường các công trình kiến trúc dán đủ các loại biểu ngữ, quần áo của người đi đường cũng thuộc màu lạnh, phần lớn đều là màu xám trắng và xanh, đơn giản lại mộc mạc.
Cô đi ra khỏi đại viện được một lúc là đến trạm xe buýt, hôm nay thời tiết tốt, xe tới cũng nhanh, sau khi lên xe đi khoảng nửa tiếng là đến ủy ban cách mạng phố.
Bây giờ đang là lúc tốt nghiệp tìm công việc và về quê bộc phát, hiện tại, ủy ban cách mạng có rất nhiều người đang làm việc, người tới người lui, Ôn Như Ý vừa vào ủy ban cách mạng đã tới thẳng văn phòng hành chính phố, ở đây có rất nhiều người đang xếp hàng chứng thực chuyện công việc.
Cô xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt mình, nhưng điều đáng tiếc là công việc của cô vẫn chưa được sắp xếp. Nhân viên công tác liếc mắt nhìn hồ sơ của cô cũng không để cô mấy ngày nữa lại tới đây giục mà trực tiếp giục cô về quê làm tốt công cuộc xây dựng nông thôn.
Ôn Như Ý đáp qua loa vài câu với nhân viên công tác rồi bước ra khỏi phòng, cô đứng ở bên ngoài một lúc, dự định đi vệ sinh một cái rồi lên đường hồi phủ, nhưng hôm nay người tới làm việc rất đông, đến đâu cũng phải xếp hàng, đến nhà vệ sinh có rất nhiều người đang đợi đến lượt.
Trước đây nguyên chủ đã từng tới chỗ này vài lần nên đại khái Ôn Như Ý cũng biết kết cấu ở đây, ngoại trừ cửa trước ra thì phía sau tòa nhà văn phòng cũng có một nhà vệ sinh. Chỗ đó khá ít người nên cô vòng qua hành lang đi ra đằng sau, đợi khi đến văn phòng hội phụ nữ, đột nhiên cánh cửa phòng nghỉ bên cạnh mở ra, ngay sau đó, một cô gái trẻ tuổi có hỏi tức tối bước ra từ bên trong.
Ôn Như Ý bị cô gái kia chặn đường, cô theo bản năng rụt chân về, chỉ thấy cô gái đang nhìn về phía cửa với vẻ mặt giận dữ và nói: “Cứ như vậy đi, không ngờ anh đã có đối tượng rồi mà còn tới đây xem mắt nữa!”