Khó Nói Lời Yêu

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

" Anh vậy mà lại dám đi đánh bài bạc hay sao hả? Anh thử nhớ lại xem lần trước anh đã hứa gì với tôi cơ chứ vậy mà bây giờ lại còn ngựa quen đường cũ."

" Còn không phải là do cô lúc nào cũng nói tôi không kiếm được nhiều tiền như chồng nhà người ta hay sao? Tôi cũng chẳng qua là vì kiếm tiền cho cái nhà này mà thôi. Vậy mà cô còn trách cứ tôi nữa hay sao,hả."

"Vậy mà anh cũng nói được sao?"

".........."

Tiếng cãi nhau của hai người vang lên càng lúc càng to hơn,đôi khi còn nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc nữa. Hai người trong đó, một người là mẹ ruột của Phương Ly, một người là bố dượng. Cô cũng không rõ chuyện của người lớn chỉ biết rằng bố mẹ cô ly hôn năm cô 3 tuổi,còn lý do cô nghe được từ mẹ là bố nɠɵạı ŧìиɧ. Cũng vì lý do này mẹ cô cực kì căm ghét bố,cũng dần dần lạnh nhạt luôn với cô chỉ vì cô có đôi mắt tam bạch giống bố.

Trước đến nay,chỉ cần cô lỡ lời nhắc đến người bố thì mẹ cô sẽ dùng thứ từ khó nghe đay nghiến bố cô,thậm chí còn mắng luôn cô hay đôi khi cũng dùng cách đánh đập cô -một đứa trẻ khi đó mới 4 tuổi chỉ để chút giận. Có lẽ khi bị người đầu ấp tay gối phản bội tính cách sẽ trở nên tiêu cực hơn,sẽ ghét những gì liên quan đến người đó,kể cả cho đó có là con ruột của mình.

Một năm sau đó mẹ cô cũng lấy người khác. Hai người họ đã kết hôn được 1 năm rồi nhưng hầu như lúc nào cô cũng chỉ nghe thấy tiếng cãi vã cùng với tiếng đập phá đồ đạc. Còn cô con gái bé nhỏ lần nào cũng sợ hãi bịt tai chạy ra hành lang cầu thang. Hôm nay cũng vậy cô bé ấy lại lặng lẽ ngồi co ro trong một góc ở sân nhà.

Cả cơ thể đang không ngừng run rẩy thì bỗng một giọng nói vang lên: "chỉ có kẻ yếu đuối mới khóc lóc thôi. Cậu đừng vì những người tổn thương cậu mà ngồi thút thít ở đây".

Thân ảnh của cậu bé được hiện ra. Một cậu bé với mái tóc đen nhánh, đôi mắt hẹp dài đang ngước xuống nhìn cô, làn da trắng,đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Cả người cậu bé đều toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo.

Nhìn cậu bé trước mặt một lúc cô bé mới định thần lại,vội lấy tay lau nước mắt, vừa nói vừa nấc lên:" mình....mình đâu có...khóc đâu".

Cậu bé kia cũng không nói gì nữa mà chỉ nhét một viên kẹo đường vào tay cô rồi quay người rời đi.

Bóng lưng ấy đi ngược chiều sáng,trông thật chói mắt. Bóng dáng cậu bé khuất dần,còn cô vẫn ngơ ngác nắm viên kẹo trong tay. Lúc ấy cô cảm thấy cậu giống như thiên thần trong truyện cổ tích đến để dỗ dành cô vậy. Mặc dù lời nói lạnh lùng nhưng hành động lại vô cùng ấm áp. Khiến cho cô bé lần đầu nhận được sự quan tâm cảm thấy trái tim như được sưởi ấm, ngập tràn hạnh phúc.

Hôm sau,khi Phương Ly vừa từ trong phòng bước ra đã trông thấy người đàn ông xách theo giỏ hoa quả đứng ở trước cửa nhà.

Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu bé đứng bên cạnh người đàn ông kia. Đây chính là cậu bé ngày hôm qua đã bắt gặp cô khóc ở cầu thang,còn cho kẹo cô nữa.

Hôm nay cậu bé ấy mặc áo phông trắng với quần sooc đen,trông vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng. Điều đáng ngạc nhiên hơn là phía đối diện cậu bé là một cô bé trông giống cậu y đúc. Chỉ khác mỗi cô bé kia thì mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc ngắn ngang vai được cột gọn sang hai bên, nhìn rất đáng yêu.

Cô bé cứ nhìn hai đứa đến khi người đàn ông lên tiếng mới rời tầm mắt.

"Chào chị,tôi là Nguyễn Văn Trung,mới chuyển đến hôm qua. Nay đến chào hỏi chị, sau này là hàng xóm thì có gì giúp đỡ lẫn nhau"

"Vâng,mời mọi người vào nhà nói chuyện" mẹ Phương Ly đáp

"Ồ,đây là con gái của chị sao?" Người đàn ông mỉm cười nói

"Vâng,nó là con gái tôi. Phương Ly mau chào chú đi"-"cháu chào chú ạ"

" Ngoan quá, cháu cứ gọi chú là chú Trung được rồi. Cháu chắc cũng tầm tuổi các con chú thôi nhỉ. Hai đứa nhóc nhà chú được 5 tuổi. Chị tên Nhật Linh, còn em tên Nhật Huy. Sau này,mấy đứa có thể vừa là hàng xóm vừa là bạn học rồi."

Cô nghe thế liền mỉm cười,gật đầu, rồi đi đến chỗ hai cậu bạn vui vẻ vẻ làm quen. " Xin chào các cậu tên của tôi là Phương Ly ".

Hai cậu bạn kia nhìn cô rồi gật đầu,nói:"rất vui được làm quen."

Ấn tượng của cô về hai cậu bạn này là rất ngoan ngoãn,lễ phép,cũng rất thông minh hiếu học. Cũng phải,dù sao bố hai cậu ấy cũng là thầy giáo dạy toán cấp 3,nên được thừa hưởng gene tốt cũng không có gì lạ. Chỉ là tính cách của hai người rất khác nhau. Một người thì âm trầm ít nói,còn một người thì thao thao bất tuyệt,luôn cười nói vui vẻ.

Chỉ là từ trước đến nay chưa từng thấy sự xuất hiện của người mẹ. Sau khi nghe Nhật Linh kể Phương Ly mới biết,thì ra mẹ hai cậu bạn này đã chết sau một vụ tai nạn giao thông. Một năm sau thì gia đình chuyển tới đây.

Chơi lâu dần thành thân,kể từ đó 3 đứa trẻ lúc nào cũng dính lấy nhau,luôn luôn xuất hiện trong cuộc sống của nhau. Cùng nhau vui chơi,cùng nhau học tập.

Không lâu sau,mẹ cô có thai rồi sinh ra một bé gái rất đáng yêu, đặt tên là Nguyễn Phương Anh. Kể từ đó mẹ cô và dượng cũng không con cãi nhau um xùm như trước nữa,mà chỉ luôn dành hết tình cảm, sự lo lắng cho đứa bé. Điều đó vô tình biến cô thành một người như có như không trong gia đình.