Lăng Vu Đề cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Vưu Dịch Uyển.
"Không lâu trước đây tướng công mang ta cùng thủ hạ đắc lực của hắn đi săn thú, khu vực săn bắn con mồi tất cả đều là do Trần phó tướng chuẩn bị, cho nên hắn biết khu vực săn bắn đều có con mồi, càng biết những con mồi đó bị đặt ở nơi nào."
"Trần phó tướng đưa ra đề nghị cùng Liêu quân sư thi đấu, xem ai đánh con mồi nhiều nhất! Nguyên vương phi đoán một chút, cuối cùng ai thắng?"
Vưu Dịch Uyển thực đương nhiên đáp: "Đương nhiên là Trần phó tướng thắng."
Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn hội trưởng nhà mình liếc mắt một cái, Tịch Tử Thu rõ ràng thấy được ánh mắt Lăng Vu Đề truyền lại đây tin tức: Vị nữ chủ này ...... Cảm giác thật không có não.....
"Sai rồi, là Liêu quân sư thắng. Nguyên vương phi biết là vì sao không?"
Lăng Vu Đề vừa dứt lời, Vưu Dịch Uyển liền phản ứng lại.
Mặt nháy mắt cứng đờ, liền tươi cười vẫn luôn duy trì cũng sắp duy trì không nổi nữa.
Vốn dĩ Vưu Dịch Uyển cho rằng chính mình bại lộ nàng cũng là người xuyên việt xong, Lăng Vu Đề dù không há hốc mồm thì cũng nên sẽ kinh ngạc chứ?!
Nhưng Lăng Vu Đề không có! Một chút kinh ngạc đều không có!
Giống như...... Nàng đã sớm biết nàng ấy cũng là người xuyên không vậy!
Ban nãy lời nói Lăng Vu Đề kia, đơn giản chính là đang nói cho nàng: Ha hả...... Biết rõ lịch sử lại như thế nào? Chiếm trước tiên cơ lại như thế nào? Ta cũng có thể cho ngươi cùng Chiêm Trì Nhai mộng tưởng tan biến!
Vưu Dịch Uyển vốn là tính toán tuôn ra thân phận của mình dọa Lăng Vu Đề một chút, để tiếng lòng nàng ta rối loạn không biết làm sao.
Như vậy có thể càng thực thuận lợi thực hiện kế hoạch của nàng cùng Chiêm Trì Nhai.
Chính là không nghĩ tới, chẳng những không có dọa đến Lăng Vu Đề, ngược lại lại bị nàng ấy làm cho rối loạn!
Vì sao mà trong lòng nàng ấy, đột nhiên lại dâng lên một cổ nồng đậm bất an?
Chiêm Trì Nhai nhìn thấy biểu tình trên mặt Vưu Dịch Uyển rõ ràng thay đổi, lo lắng đồng thời cũng cảm thấy thực mờ mịt.
Lăng Vu Đề kia lời nói có chút mập mờ, Chiêm Trì Nhai cũng không nghe ra tới, cho nên hắn hoàn toàn không biết Vưu Dịch Uyển vì sao sau lời nói đó sắc mặt lại đại biến!
——
Trung thu cung yến tiến hành còn tính thuận lợi, trừ bỏ hoàng đế trên đường đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái, cho nên trước tiên rời đi.
Hoàng đế trước tiên rời đi, các triều thần cũng đều sôi nổi rời đi.
Có một bộ phận không có rời đi mà là lựa chọn lưu tại trong cung xem biểu diễn.
Lăng Vu Đề nhớ thương An An, cho nên cùng Tịch Tử Thu rời cung trước .
Lúc trở về Tịch Tử Thu không cưỡi ngựa mà cùng Lăng Vu Đề ngồi ở trên xe ngựa.
Lúc hai người ở bên nhau luôn rất ngọt ngào, ở trong xe ngựa cũng không ngoại lệ.
Tịch Tử Thu ôm Lăng Vu Đề, nhàn nhạt mở miệng: "Có khả năng, chúng ta sắp có thể rời đi rồi."
Lăng Vu Đề đang cẩn thận sờ vết chai dày trong lòng bàn tay Tịch Tử Thu hơi dừng lại, sau đó ừ một tiếng.
Xem thần sắc của Vưu Dịch Uyển trong toàn bộ quá trình cung yến sẽ biết, nàng đã bị chính mình dọa rồi .
Nói không chừng hôm nay trở về, Vưu Dịch Uyển liền sẽ tìm cơ hội thực hiện trước kế hoạch của mình.
Nói không chừng, nàng còn sẽ đối với ' người xuyên không ' Lăng Vu Đề hạ sát thủ!
Bởi vì, nếu Lăng Vu Đề chết đi thì nàng ta vẫn sẽ là người độc nhất vô nhị, biết rõ lịch sử .
Không thể không nói, Lăng Vu Đề lại một lần biết rõ chân tướng!
Trong yến hội , tâm tình Vưu Dịch Uyển quả thực là phức tạp cùng hỗn loạn đến không thể hình dung.
Nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định —— trước tiên thực hiện kế hoạch và xử lý Lăng Vu Đề!
Lăng Vu Đề có thể đoán được, Tịch Tử Thu đương nhiên cũng đoán được.
Giơ tay xoa xoa nhẹ trên lưng Lăng Vu Đề : "Có ta ở đây." Sao hắn có thể cho phép người khác làm thương tổn Lăng Vu Đề chứ!
Ngay cả thương tổn ký thể của nàng cũng không......
"Được!" Lăng Vu Đề nhìn Tịch Tử Thu cười cười, sau đó lại đặc biệt ngọt ngào đem đầu dựa vào trên vai Tịch Tử Thu.
"Thế giới tiếp theo, ta khẳng định không quen khi không có chàng ở bên cạnh ta!"
Lăng Vu Đề đã sớm cùng Tịch Tử Thu bàn bạc, thế giới tiếp theo nàng không thể đi tìm hắn mà nàng muốn đi chữa lỗ hổng để kiếm tích phân.
Nếu không thì làm sao giải quyết vụ nợ tích phân? Hơn nữa thân thể cường hóa hoàn cũng chỉ còn một viên.
Tịch Tử Thu nhưng thật ra nói không có cường hóa hoàn liền thôi, không cần lãng phí tích phân đi mua. Dù sao đau một chút cũng liền đi qua!
Nhưng Lăng Vu Đề không muốn, có lẽ nàng có thể thực mau thêm đầy độ hảo cảm ở ký thể của Tịch Tử Thu nhưng nàng không muốn hắn khó chịu!
Tích phân mà thôi, đối với nàng mà nói có bao nhiêu khó đâu!
Còn không phải là sửa chữa lỗ hổng thôi sao, có thể khó khăn hơn so với việc công lược nam phụ sao?
Hạ Luân: Đúng vậy, bộ phận lỗ hổng xác thật có chút khó khăn.
Lăng Vu Đề:...... Biết rồi.
Nhưng mà mặc kệ thế nào, chuyện Lăng Vu Đề đã quyết định, dù là hội trưởng đại nhân cũng khó có thể thay đổi.
Cho nên Tịch Tử Thu cũng chỉ có thể đồng ý cho Lăng Vu Đề đi thế giới tiếp theo sửa chữa lỗ hổng trước, cũng tỏ vẻ: "Không nóng vội, ta chờ ngươi!"
——
Sau khi chấm dứt cung yến trung thu, kinh thành có vẻ phi thường bình tĩnh.
Chỉ là ở đâu đó đã âm thầm nổi gió phun mây!
Mỗi ngày Lăng Vu Đề như cũ đều trải qua những ngày thoải mái dễ chịu, Tịch Tử Thu thì vẫn đi sớm về trễ.
Nhưng mà mỗi tối, Tịch Tử Thu đều sẽ cùng nàng kể chuyện bên ngoài.
Lăng Vu Đề nhìn như cái gì cũng không biết nhưng cái gì cũng đều biết.
Vưu Dịch Uyển quả nhiên thực hiện kế hoạch Chiêm Trì Nhai trước, còn bảo Chiêm Trì Nhai phái người đi ám sát Lăng Vu Đề.
Kết quả là —— người bị phái đi không một ai trở về, sinh tử không ai biết!
Mưa rền gió dữ, là vào ngày thứ 9 sau Tết Trung Thu.
Ngày này thời tiết không tốt lắm, âm âm u u.
Tịch Tử Thu trở về dùng cơm trưa, hắn hôn hôn hài tử, lại ôm ôm Lăng Vu Đề, mới chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng dáng Tịch Tử Thu rời đi , Lăng Vu Đề đem hài tử trong lòng ngực giao cho bà vυ', bước nhanh đuổi theo.
"Tướng công!"
Tịch Tử Thu dừng bước chân, xoay người nhìn Lăng Vu Đề.
"Nhất định phải như vậy sao?" Lăng Vu Đề đáy mắt rưng rưng, mang theo không nỡ.
Tịch Tử Thu cười giơ tay sờ mặt Lăng Vu Đề, thâm tình nhìn nàng: "Lúc trước không phải đều đã thương lượng xong rồi sao? Ngoan ~"
Lăng Vu Đề mếu máo, nước mắt liền treo ở vành mắt, cố nén không có rơi xuống.
"Ta...... Ta chính là......"
Tịch Tử Thu một phen liền đem Lăng Vu Đề ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng ở nàng bên tai nói: "Ta tin tưởng nàng thực mau là có thể sửa chữa lỗ hổng sau đó tới tìm ta, ta chờ nàng!"
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, tẩm ướt vùng vải trước ngực Tịch Tử Thu.
Chưa từng có lần nào , cùng Tịch Tử Thu li biệt lại làm nàng thống khổ như vậy!
Có lẽ là thời gian ở bên nhau quá dài, có lẽ là bởi vì đây là Tịch Tử Thu có ký ức .
Dù sao Lăng Vu Đề tại thời điểm này, thật sự rất muốn rất muốn, để Tịch Tử Thu lưu lại, cùng nàng cùng nhau trải qua thế giới này cả đời!
Chính là nàng biết, nàng không thể ích kỷ như vậy!
Sóng điện não của Tịch Tử Thu phân tán không biết bị chia bao nhiêu phần, nàng đi làm nhiệm vụ sửa chữa lỗ hổng đã là lãng phí thời gian.
Nếu không phải thật sự cần tích phân để ngừa chuyện ngoài ý muốn thì Lăng Vu Đề căn bản sẽ không đi làm cái sửa chữa lỗ hổng gì đó đâu!
"Được, chàng chờ ta nhé!"