Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần

Chương 40: Cô gái xinh đẹp bước ra từ truyện tranh (2)

Edit: Thiên Tình

Lời của Phương Nhiễm vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt, tiếng nhạc vào học vang lên, giáo sư đứng phía sau bọn họ lấy đồ lau bảng gõ gõ bảng đen, "Đi học đi học, có ân oán cá nhân thì tự giải quyết."

Các sinh viên tức khắc giải tán.

Văn Anh cũng kéo Hạ Nghi ngồi xuống, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, an ủi Hạ Nghi vài câu.

Ngũ quan của Hạ Nghi cực kỳ xuất sắc, thuộc kiểu minh diễm động lòng người, không tô son điểm phấn cũng đã rất có mị lực, trang điểm đậm trái lại lộ vẻ thành thục phong trần, nhưng bản thân Hạ Nghi lại ngây thơ, không có vẻ ý nhị của phụ nữ trưởng thành, vì thế đặc biệt không khớp. Nếu ngồi chung với một Văn Anh ngũ quan xinh đẹp, khí chất sạch sẽ, mười người thì có chín người đều sẽ ngắm nhìn Văn Anh. Bởi vậy, tướng mạo của Hạ Nghi rõ ràng có thể khiến người ta kinh diễm hơn, lại để cho nguyên chủ đeo lên đầu danh hiệu hoa khôi.

Không cần phải nói, việc này cũng là nguyên chủ giựt giây Hạ Nghi.

Hạ Nghi bỗng ghé sát vào cô nhỏ giọng nói, "Làm sao bây giờ, mình quên mang sách giáo khoa rồi!"

"Không sao, xem chung đi." Văn Anh đẩy sách giáo khoa về phía Hạ Nghi, lập tức thu được một đôi mắt cảm động của cô bạn thân ngốc bạch ngọt này.

Văn Anh "không vụ lợi" như vậy cũng làm xúc động phương tâm của thiếu nam, cảm thấy nữ thần quả nhiên tốt bụng như mình nghĩ, sau đó một loạt nam sinh lập tức đưa sách tới phía trước, tỏ vẻ bọn họ chưa bao giờ nghe giáo sư này giảngbài.

Phương Nhiễm thấy cảnh này, đưa cho Văn Anh một ánh mắt đầy thâm ý.

Văn Anh làm bộ không nhìn thấy, mở sách giáo khoa ra.

Kỳ thực cô cũng cảm thấy hơi buồn cười, xét theo khía cạnh khác, nguyên chủ rất hợp với nghề diễn viên, tướng mạo của nguyên chủ mặc dù xuất sắc, thanh thuần xinh xắn, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan không tinh xảo, nhưng mỗi một cái đều thanh tú đẹp đẽ, rung động lòng người. Tuy nhiên, so với tướng mạo, thứ khiến cô ấy gặt hái được nhiều nhân khí chính là hình tượng mà bản thân cô ấy đắp nặn. Có thể nói nguyên chủ như một minh tinh, vô cùng biết khắc chế mà thao túng vẻ mặt, tâm tình của mình, thậm chí mỗi tiếng nói cử động.

Ở một mức độ nào đó, tuy rằng cô ấy là người hai mặt, nhưng mức độ hai mặt này không phải ai cũng làm được, mười mấy năm trôi qua chưa từng bị phát hiện, có lẽ ngay cả bản thân nguyên chủ cũng đã quên mình là người như thế nào.

Văn Anh lật lại ký ức của nguyên chủ, đáy lòng hơi cảm thán, nhưng vẫn cảm thấy đối phương quả thật đưa cho mình rắc rối không nhỏ.

Thời cơ mỗi một lần cô bị đưa đến thế giới mới rất vi diệu, lần này, vừa xuyên đến đã gần tới giờ đi học. Cô trì hoãn thời gian tiến vào phòng học, khiến cho hành động của Phương Nhiễm bị tiếng chuông cắt ngang, nhưng việc này cũng chỉ có thể duy trì hòa bình tạm thời, đối phương sẽ không cho cô nhiều thời gian làm chuẩn bị.

Mà sở dĩ cô muốn "giãy dụa" phí công, chỉ vì muốn khống chế dư luận ở phạm vi nhỏ nhất.

Quả nhiên chuông tan học vừa reo, rất nhiều người đã quên sự việc ban đầu, nhốn nháo đi ra ngoài.

Hạ Nghi chịu đựng hết một tiết, rốt cục không kiềm chế nổi, chủ động đi tìm Phương Nhiễm, "Lúc nãy không phải cậu nói có thể tra ip sao, tra thế nào? Tôi thật muốn xem thử, là ai ở sau lưng tôi giở trò!"

"Nói vậy, mấy tấm ảnh kia thật sự là photoshop?" Phương Nhiễm cố hỏi.

Hạ Nghi liếc mắt nhìn Văn Anh, hơi ấp úng: "Cái này... Ảnh là thật, chẳng qua không như bọn họ nói, là gã kia cứ quấy rầy tôi, phiền chết đi được!"

Kỳ thực là Văn Anh thấy cô hai ngày nay không vui, cố ý mời cô đi quán bar thả lỏng, nhưng cô chần chừ không nói, luôn cảm thấy nếu nói ra sẽ không tốt cho Văn Anh.

"Ồ --" Phương Nhiễm kéo dài tiếng cảm thán, đẩy kính mắt, một lời hai ý nhắc nhở Hạ Nghi, "Lần sau kết bạn phải cẩn thận một chút, đi thôi, tìm một cái máy tính, tôi tra cho cậu."

*

Văn Anh không đi cùng họ, mà lấy cớ trở về ký túc xá. Đương nhiên cô không phải đang tiêu cực chống cự, mà là có ý định riêng.

Khi Hạ Nghi gọi điện đến, cô đang giặt quần áo ở ban công, vừa mới mở chế độ hands-free, liền nghe thấy Hạ cô nương lắp bắp chất vấn: "Anh Anh, Phương Nhiễm tra được rồi! Cậu ấy nói, nói là địa chỉ của cậu, đây không phải là sự thật đúng không? Sao cậu có thể đối xử với mình như vậy?!"

Văn Anh không nói lời nào, mặc cho không khí ngột ngạt lên men.

Sau đó cô nghe được Phương Nhiễm ở đầu kia khuyên Hạ Nghi: "A Nghi, cậu suy nghĩ kỹ đi, là ai dẫn cậu đi quán bar, là ai có thể vừa khéo chụp được tấm ảnh như thế, bây giờ chính cậu ta cũng không thanh minh, cậu còn chưa tin lời mình nói sao?"

"Thật sự là cậu?!" Trong tiếng nói của Hạ Nghi dẫn theo sự lên án khó có thể hoà giải.

"..."

Văn Anh ngừng một lúc lâu, sau đó cúp máy.

Làm một diễn viên, cô rất am hiểu vào lúc này nói càng ít, tương lai càng có thể tìm được lý do thích hợp để biện bạch.

Bởi vì cô không giải thích kịp thời, lại ngủ chung phòng với Hạ Nghi, cho nên phải chịu cảnh đối đãi lạnh lẽo như mùa đông của người bạn thân ngày xưa. May mà cô bé này cũng không định trả thù, chỉ bắt đầu ra vào có đôi với Phương Nhiễm.

Có điều, mặc dù bản thân cô không nói gì, nhưng khi việc này bị bại lộ, Văn Anh trọn vẹn cảm giác được nhân khí xuống dốc không phanh là thế nào. Tuy cô đã khống chế, làm Phương Nhiễm không "tiết lộ" ngay trước mặt mọi người, cũng không thể khoe khoang kỹ năng máy tính của mình, nhưng một khi truyền ra, phần lớn ánh mắt nhìn về phía Văn Anh đều thay đổi.

Cũng nhờ vào trình độ được hoan nghênh lúc trước của cô, người biết cô còn thật không ít, đi trên đường, không khỏi bị chỉ trỏ.

"Nhìn không ra, cậu ta lại là người như thế?"

"Trước đây cảm thấy Hạ Nghi mắc bệnh công chúa ỷ trong nhà có tiền, bây giờ lại cảm thấy hơi tội cho cô nàng, thật đúng là không thận trọng khi kết bạn. Nghe nói Văn Anh dựa vào quan hệ của hai người, đòi Hạ Nghi không ít giày dép túi xách hàng hiệu!"

"Ngẫm lại mục đích cũng là vì tiền, không phải nghe đồn Văn Anh nhà nghèo sao. Mình nói cậu nghe, cậu ta không chỉ xin xỏ đồ của Hạ Nghi, còn nói bóng gió kêu người theo đuổi cậu ta mua quà cho mình, đàn ông mắt bị mù hết rồi à, vừa ý thể loại lẳиɠ ɭơ này!"

Văn Anh cảm thấy, đừng nói thu thập tín ngưỡng lực, nếu như kiểm tra bản vẽ nguồn sáng, có lẽ cô sẽ phát hiện tín ngưỡng lực đã biến thành số âm.

Kỳ thực, kiểu tán dóc thế này còn đỡ, thậm chí có mấy người vốn dĩ hâm mộ nữ thần cuồng nhiệt, không thể chấp nhận nữ thần trong lòng mình trở thành kẻ hư hỏng như vậy, lúc Văn Anh đi học, giội một lọ vật thể không rõ lên mặt cô!

"Tôi nhìn lầm cô rồi!"

Văn Anh né được hơn phân nửa, vẫn bị bắn đến một ít, cũng may chỉ là nước tẩy trang thôi.

Cô vừa lấy khăn giấy ra lau, vừa hỏi hắn: "Bạn là ai?"

Không thể không nói, trong con mắt của quần chúng vây xem, cho dù dáng vẻ bây giờ của cô có chút nhếch nhác, nhưng nước tẩy trang từ trên mặt cô nhỏ xuống, làm ướt phần ngực của chiếc áo T-shirt mỏng, cộng với động tác không nhanh không chậm của cô, quả thực khiến người ta nghĩ ngợi miên man, có thể nói là thanh thuần quyến rũ.

Căn cứ vào đặc quyền của mỹ nhân, giọng nói của cậu bạn kia cũng dịu lại, "Cô không quen biết tôi, nhưng tôi --"

"Chúng ta không quen biết nhau, vậy sao tôi phải có nghĩa vụ biến thành người mà bạn tưởng tượng?" Văn Anh ngắt lời hắn, khó hiểu mà hỏi. "Tôi là búp bê bơm hơi của bạn à?"

Quần chúng vây xem không nhịn được cười ra tiếng, má ơi, nữ thần ngày xưa bây giờ lại nói chuyện 18+ như thế, tin hot nha! Mau chụp lại đăng lên diễn đàn!

Nam sinh kia tức giận đến sắc mặt đỏ lên!

Văn Anh không để ý đến hắn nữa. Cô nhìn thấy một nhóm người đi ngang qua bên cạnh, mấy nam sinh choàng vai câu cổ nhau, thấy bộ dạng chật vật của cô, hưng phấn chỉ vào cô bàn tán. Mà người đang bị bọn họ vây ở chính giữa, hai tay bỏ vào túi quần, con mắt chỉ liếc sơ về phía bên này, liền không hứng thú chuyển mắt. Sườn mặt của hắn tinh xảo góc cạnh, ăn mặc đơn giản thoải mái, trang phục nhìn có vẻ tùy ý, tạo hình lại khiến người ta không bắt bẻ được. Theo đó, chiếc bông tai màu bạc trên lỗ tai hắn lóe lên, theo chủ nhân mà xa dần.

Văn Anh nhìn thật sâu.

Đây chính là Khương Thiên Diệp, điểm sáng sáng nhất thế giới này.

Quả nhiên giống hệt mô tả trong tài liệu, tính cách của hắn ngoài nóng trong lạnh, nhìn vào tưởng như hòa đồng cởi mở, nhưng thực chất tính cách kiêu ngạo, không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận. Nghe nói bối cảnh gia đình hắn rất sâu rộng, cực kỳ có thế lực. Nếu cô muốn tiếp xúc hắn một cách "tự nhiên", chỉ có thể dựa vào Hạ Nghi.

Nhưng cô không muốn lợi dụng cô bé ấy cho lắm, dù sao ngốc bạch ngọt lúc nào cũng dễ làm người ta có cảm giác tội lỗi.

Vì thế cô quyết định dùng đạo cụ mà cô vừa rút thưởng, sáng tạo lối đi riêng.

Cô nhớ được đạo cụ kia được giới thiệu là, có thể sử dụng thân phận của bất kỳ nhân vật 2D nào, bước vào thế giới 2D, nhập vai nhân vật đó và trải nghiệm cốt truyện; hoặc có thể lấy tướng mạo và năng lực của nhân vật 2D dùng trên người mình ở thế giới 3D.

Chẳng qua mỗi lần sử dụng, chỉ có thể duy trì ba ngày thôi.

*

Phòng ngủ của nam sinh thường đi đôi với cụm từ dơ bẩn lộn xộn, trong ký túc xá 602 cũng chướng khí mù mịt như vậy, ba nam sinh vừa vào cửa liền mang cả giày mà ngã vào giường.

"A, hết giờ học, linh hồn của tôi được giải phóng rồi. Mọi người khoan hãy ngủ, lát nữa còn phải ra ngoài ăn cơm đấy!" Một nam sinh trong đó nhắc nhở.

Hai chân của Khương Thiên Diệp gác lên thành giường, nằm ngửa, cầm một cuốn truyện tranh, "Mình không đi đâu, các cậu mang cái gì về cho mình cũng được, mình muốn xem 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》."

《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》 là một bộ truyện tranh mới nổi rất được chào đón, được vẽ bởi một họa sĩ bí ẩn không biết tên trong nước, câu chuyện kể về bốn người có siêu năng lực, trong bối cảnh tận thế zombie hoành hành, họ lập ra một một đoàn lính đánh thuê. Tuy rằng bản thân tác giả không có danh tiếng, nhưng cách vẽ của hắn rất lợi hại, cốt truyện độc đáo, diễn biến mạch lạc, nhanh chóng được mọi người trong trường chú ý, bất luận nam hay nữ đều thích xem.

"Cậu còn chưa đọc à? Chương mới nhất mình đã xem đến ba lần rồi, he he, mới xuất hiện một cô em, danh hiệu Thanh Điểu, vừa đẹp vừa hiền, đúng gu mình luôn!"

"Vì mình ghét nhân vật đó mới không chịu xem đấy." Khương Thiên Diệp nhíu mày, không nhịn được nói, "Yếu xìu, ngoại trừ tướng mạo còn có thể làm gì?"

"Đừng nói vậy chứ, người ta dầu gì cũng là người có siêu năng lực, chẳng qua thật giống như tác giả vẽ ra để thu hút đọc giả nam á."

"Dù sao mình đã bị thu hút, ka ka ka."

Khương Thiên Diệp nghe mà phiền, dứt khoát bảo bọn họ cút nhanh ra ngoài ăn cơm, để hắn một mình ở ký túc xá im lặng đọc truyện.

Ký túc xá yên tĩnh lại, động tác lật trang của hắn cũng nhanh hơn, đến khi nhìn thấy cô gái có biệt danh Thanh Điểu chuyển khuôn mặt xinh đẹp về phía đọc giả, mỗi một sợi lông mày đều được vẽ tỉ mỉ, khi đã hoàn toàn nhìn ra ý đồ của tác giả, hắn phiền muộn mà vứt truyện tranh lên giường, đi tắm rửa.

Lúc hắn khoác khăn trên cổ, đầu tóc ướt nhẹp bước ra, bỗng dưng phát hiện trên cuốn truyện lại phát sáng?

Hắn sải bước tới bên giường, chỉ thấy khung tranh có hình Thanh Điểu kia càng ngày càng sáng, kỳ quái chính là, trong lúc hoảng hốt, hắn thậm chí nhìn thấy đối phương nháy mắt với hắn một cái...

Sau đó, chỉ nghe "ầm" một tiếng, hệt như làm ảo thuật vậy, trong giây lát trên giường hắn lại có thêm một người!

Một cô bé dơ dáy đất cát đầy người nằm nhoài ở nơi đó, như thể vừa té từ chỗ cao xuống, "Ai da" một tiếng.

Trong lòng như có một trăm con thảo nê mã lao nhanh mà qua, Khương Thiên Diệp không tự chủ được lui về sau một bước.

Má ơi, hắn đang gặp ma sao!!!