Mua Nhầm Trợ Lý Về Làm Bạn Giường (Nguy Lan Diễn Sinh)

Chương 10

Dưới ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào phòng bệnh đặc biệt hạng thương gia, hiện ra một nam nhân tiêu sái nằm trên giường đắc ý cười, nhẫn nại chờ đợi một cậu trai khác đang đỏ mặt lúng túng trố mắt nhìn côn th*t nằm giữa hai đùi y.

Hình ảnh đại sát phong cảnh!

dương v*t của y to dài, thô, có chút gân xanh quanh chiều dài, qυყ đầυ hình nấm to dọa người, thêm hai túi thịt nặng trĩu hai bên, lông mao đen thẳm dày bao phủ tính khí đàn ông lại càng phô trương mạnh mẽ.

Nuốt nước bọt mấy lượt, len lén đưa mắt nhìn Phùng Đậu Tử đang ăn dần mấy phút kiên nhẫn cuối cùng. "Cậu là có muốn làm hay không?" trong miệng sắp mọc ra hai cái nanh luôn rồi.

Rõ ràng là hắn không muốn làm nhưng đã lỡ hứa, sao dám rút lại.

Vưu Đông Đông mày không được hèn nhát! Đây là chuyện mày phải làm, Phùng tổng ra nông nổi này là tại mày! Mày phải chịu trách nhiệm với anh ấy!

(Sa: với chuyện này bạn không cần đứng đắn vậy đâu! Đây là quả báo Đậu Đậu phải chịu thôi mà =))))

Cầm lấy hỗn hợp thuốc, quét lấy một ít, hắn nhắm tịt mắt, áp tay lên phần dương v*t đang nằm chết rũ kia.

Bốn bề im lặng, một lúc sau lại nghe thấy tiếng nghiến răng "Vưu Đông Đông, cậu mở mắt ra cho tôi!" âm điệu như từ lòng đất vọng về.

Hắn he hé mắt, nhận ra mình là đang bôi lên bụng của Phùng Đậu Tử, y là muốn mọc nanh cắn hắn nha~

Vẻ mặt hắn ủy khuất không để đâu hết. Đúng là đồ nhát gan! Phùng Đậu Tủ thở dài "Tôi bây giờ cúi người sẽ bị đau. Cậu nhẹ nhàng nâng nó lên rồi bôi thuốc thôi. Đừng làm quá lên có được không?"

Nói thì hay lắm, nếu là y phải cầm dương v*t của nam nhân khác giúp nó xoa bóp đắp thuốc, còn phải giúp nó tiết dịch liệu y còn mạnh mẽ mà làm không....nghĩ đến đây, nhớ đến tính khí sếp tổng, thấy chuyện này y dám làm lắm chứ.

"Đông Đông đừng sợ! Cậu mà sợ thì cả đời này tôi không hết đau được đâu!" Phùng Đậu Tử kiên trì hối thúc hắn.

Khốn kiếp, khổ qua của hắn, y đã nhìn qua mấy lượt, lần nào cũng giúp hắn phun trào thoải mái. Sao lúc đó y không thấy ngượng? Ngược lại cái người này cái gì cũng chưa làm lại giống gà mắc tóc...cứ e ấp như thể mình đang bắt nạt hắn. Thiên lý ở đâu?

(Sa: Đậu Đậu mà cũng dám đòi công bằng ah, còn không sợ bị sét đánh =]]]

Khịt khịt mũi, cố kéo đau xót vào trong. Vưu Đông Đông vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy khối thịt to lớn kia, hai mắt hồng lên lén nhìn Phùng Đậu Tử "Tôi có làm anh đau không?" ngập ngừng dò hỏi y.

"Cậu không làm nhanh thì mới đau chết tôi đó!" nhíu mày, y hơi gắt lên, biểu cảm tan vỡ, mấy ngón tay nắm lấy đệm giường phía dưới.

Phụ nữ khi đau đẻ chịu một cơn đau cỡ hai mươi cái xương gãy cùng một lúc. Nhưng nếu một gã đàn ông xui xẻo, dương v*t bị tổn thương chính là lãnh trọn cơn đau tầm ba ngàn cái xương cùng gãy, tương đương với việc đẻ một trăm sáu mươi đứa trẻ.

Hiển nhiên cả cuộc đời không phải gã nam nhân nào cũng có diễm phúc hưởng thụ qua cảm giác này.

Phùng tổng lúc này tự nhiên nhớ thương hai phụ mẫu ở nhà ghê gớm.

Một người sinh ra y, một người vất vả bảo vệ của quý để góp giống tạo ra y thành hình.

Lòng yêu thương cha mẹ nổi lên không bao nhiêu thì một cảm xúc kỳ lạ quen thuộc kéo đến.

Cơn đau tê tái ban đầu từ từ biến mất khi thứ thuốc kia dần được bôi đều lên phân thân. Chiều dài côn th*t được mấy ngón tay Vưu Đông Đông bao bọc cẩn thận. Giữ cho nó đứng vững rồi dịu dàng vuốt ve lên xuống. Kỹ năng của hắn đơn giản, thật sự là đang chuyên tâm xoa thuốc cho y. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Phùng Đậu Tử mới thoát khỏi cơn đau dưới hạ thân.

côn th*t sau một hồi tuốt lộng vuốt ve lên xuống trong mấy ngón tay của Vưu Đông Đông dần cứng lên, bạch dịch rỉ ra trên đầu khấc càng lúc càng nhiều, chảy dài xuống chiều dài hòa vào hỗn hợp thuốc. Hai tay hắn mỏi nhừ, khẽ run lên nhưng vì sợ khiến Phùng Đậu Tử lại bị lộng thương nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào cự vật to lớn, lòng dạ ủy khuất ngập tràn vẫn chẳng dám ngơi tay.

Phùng Đậu Tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân dưới hưởng thụ sự chăm sóc thoải mái. Nghiến răng kiềm chế tiếng rêи ɾỉ, đôi mắt si mê nhìn một phần dung nhan của Vưu Đông Đông, mọi thứ đều nhiễm hồng xinh đẹp, tầng mồ hôi mỏng ẩn hiện trên thái dương. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng l*иg ngực căng phồng khó khăn hô hấp.

Chợt nhớ đến giấc mơ hồi nãy, gương mặt kia với hắn thật tương đồng. Ý vị trong lòng hắn bây giờ như thế nào?

Liếc mắt nhìn dương v*t thô to càng lúc càng chướng lớn trong hai bàn tay hắn. Cổ họng thoát ra tiếng hừ nhẹ. Đều là sung sướиɠ khoái hoạt. Trước đây khi lên giường cùng nữ giới, các nàng đều giúp y tuốt súng, mỗi lần đều khiến họ than mệt vì cái của y vừa to vừa dài, lại dai sức, đều dùng nhiều lực nâng đỡ lại không thể giữ hết. Nửa chừng bỏ cuộc lại tỏ ra nhao nhao ủy khuất.

Vưu Đông Đông lực đạo bắt đầu suy yếu, thế nhưng vẫn kiên trì chú tâm, nửa điểm không mở miệng than mệt, một lòng muốn giúp y xoa thuốc ư?

Ở cạnh hắn nửa năm, biết con người này thẳng thắn lại có điểm nhát gan. Bình thường lôi thôi, lười biếng, tư duy nghề nghệch, xu thế không rõ ràng. Nhưng khi làm việc đặc biệt nghiêm túc, đâu ra đó, dù bị y hành thảm vẫn lo liệu chu toàn. Tưởng hắn sợ y nhưng lâu lâu vị cấp dưới này lại lãnh hội đâu ra lòng dũng cảm, mấy lần đối mặt đối chất với y. Khiến Phùng Đậu Tử phải lôi quyền lực gia tộc ra mà dìm chết ý chí phản nghịch của hắn. Ép buộc hắn thuần phục bên người, lâu lâu phát tiết để nhìn thấy vẻ ai oán tức giận nhưng phải kiếm chế xuống của ai kia. Dù lúc đó vẻ đẹp động phách chưa bại lộ nhưng dáng vẻ có chút ngô nghê, đáng yêu.

Không nghĩ người này là thanh niên lăn lộn từ Thượng Hải nhiều năm. Trên người đều là thiện lương, chân thành. Một chút đề phòng, toan tính đều không có.

Cậu ngốc như vậy ra đời còn không sợ bị dụ bán đi mất?

Lãnh đạo của cậu trước đây....có đối đãi với cậu giống tôi, cậu cũng ngu ngốc mà làm vậy à?

Nhổm người ngồi dậy, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay của Vưu Đông Đông, trợ lực giúp hắn gia tốc trên phân thân căng cứng. Vưu Đông Đông khựng lại, nghiêng đầu nhìn y, nhận ra khoảng cách hai khuôn mặt gần nhau đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề đầy nam tính của người kia. Đôi mắt đen láy lấp lánh như sao mang theo tiếu ý ngọt ngào, vành môi mỏng hồng nhạt cong cong. Khoảnh khắc này dưới tia sáng dịu nhẹ, hắn đã nghĩ hai người họ sẽ hôn nhau.

Và Phùng Đậu Tử đã hôn hắn thật!

Hai người đã từng hôn nhau hai lần. Đều là mê loạn, chìm trong nɧu͙© ɖu͙© mơ hồ. Đều là bóng tối bao phủ, mờ mờ ám ám nguy hiểm.

Bây giờ, Phùng Đậu Tử chỉ đơn giản áp lên môi hắn, nút nhẹ lên viền môi dưới dày dặn, mềm mại của hắn. Giữa hai làn môi trầm thấp cười "Nhanh lên một chút...sắp xong rồi!" Một bàn tay giữ lấy gáy hắn để nụ hôn thêm sâu, còn bàn tay kia tiếp tục dẫn dắt Vưu Đông Đông giúp y thoa lộng lên cự vật sắp đạt đến cực điểm.

Trong phòng bệnh ngoài âm thanh ma sát giữa lòng bàn tay và trụ vật thẳng đứng, chính là tiếng mυ'ŧ máp nhịp nhàng va chạm giữa hai đôi môi.

côn th*t phun trào một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ra ngoài. Thanh âm phóng thích trầm thấp bị nuốt chửng khi hai làn môi vẫn vấn vít. Bàn tay hắn vô thức lên xuống trụ thịt trơn ướt, ngón cái xoa xoa lên qυყ đầυ đang giật giật sau hồi cao trào. Đầu óc mụ mị vẫn để Phùng Đậu Tử gặm cắn đầu môi đến sưng đỏ.

Ngược lại Phùng Đậu Tử sau khi xuất tinh lại càng tỉnh táo, lên tinh thần. côn th*t hơi xìu xuống nằm giữa hai lòng tay rã rời của Vưu Đông Đông, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống vùng lông mao rậm rạp, tạo thành vũng nhớp nháp lóng lánh.

Từng cái hôn nhẹ, chậm rãi, kéo dài lại như trận mưa dầm ầm ĩ. Vưu Đông Đông bị thủ pháp cao siêu của Phùng tổng làm cho điên đảo linh hồn. Dâng cả đôi môi ngọt ngào cho y thưởng thích.

Làn môi bị giày vò phân tán, khiến hắn ngu muội không nhận ra cặp mông tròn trĩnh đã bị một bàn tay hư hỏng sờ nắn, vò bóp nãy giờ.

Phùng Đậu Tử tách hai làn môi ra, kéo theo đường tơ lấp lánh. Dùng bàn tay sạch sẽ vuốt lên gương mặt tiêu thất mệt mỏi của Vưu Đông Đông, hài lòng mỉm cười "Trợ lý Vưu quả là nhân viên tận tụy với lãnh đạo. Sau này sẽ còn làm phiền cậu nhiều! Vất vả cho cậu rồi!" thuận tay véo nhẹ lên gò má gầy gầy kia.

".........." tâm chết lặng, ngơ ngác đưa hai bàn tay bị bạch dịch trong suốt phủ một lớp dày. Không dám tin đây là lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của một người đang bị trọng thương....so với người bình thường còn nhiều hơn đó.

Hắn nhớ thuốc cần bôi sáng, tối. Đều đặn hai bữa một ngày. Sau này về lại thành phố Y đều phải giúp y xoa thuốc? Không chỉ tâm và mặt đều hóa đen thui.

Cả ngày tim gan đều vì ai kia hành hạ cho đến mệt, tinh thần riệu rã, khóe mắt, cõi lòng đau nhức. Chẳng màng thân phận cách biệt, vị kia là đại ma đầu từ đâu giáng xuống, tay dính bạch dịch nhớp nháp, liền vòng tay ôm y, vùi đầu vào cổ Phùng tổng, lẳng lặng rơi nước mắt. Đàn ông khi đau cũng biết khóc mà.

Phùng Đậu Tử ban đầu giật mình. Cảm thấy mình và anh họ hợp tác bắt nạt trợ lý quá đáng rồi. Sau này hắn biết được liệu có muốn bóp chết đại gia hỏa nhà y?

Nhưng mình và Hà Khai Tâm không nói ra, sao đứa ngốc này biết được chứ!

Thở dài, dùng chút lương tâm ít ỏi vươn tay xoa lên tấm lưng mảnh khảnh, dịu dàng vỗ về, an ủi.

.....................................

Tối muộn, ở phòng giặt đồ của bệnh viện, vị bác sĩ thanh cao tuấn lãng nào đó mặt đen hơn than, tay cầm bọc đồ bẩn của một vị bệnh nhân họ Phùng nào đó. Rời đi, trong lòng đã đem đứa em họ t*ng trùng thượng não chửi một vạn tám ngàn lần. "Phần thịt dư của cậu là máy phun mưa à? Có cần bắn từ áo, đến quần không tha không? Toàn thân cậu ngoài tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra không còn gì khác?"

May mà mình chỉ kê có hai lần thuốc, bằng không đi gom đồ mỏi tay luôn.

Đúng là hại người trời phạt!

Bác sĩ Hà Khai Tâm sống đến quá tuổi ba mươi cũng đã được lãnh hội đại chân lý.

.....................................

Dưỡng bệnh mấy ngày, tinh thần Phùng Đậu Tử chuyển biến tốt hơn. Mỗi lần dùng thuốc xong lại có thể đi đứng bình thường lại được, không còn bị hành đến tắc nghẽn mạch máu nữa.

Cứ tưởng phương thuốc cổ quái của anh họ là để giúp y lừa gạt trợ lý vào tròng không thôi, ai ngờ công hiệu đến thế.

Phùng tổng thì vui vẻ rồi, chỉ tội cho Vưu Đông Đông mấy ngày liền đều bị côn th*t thô to của y dọa sợ. Dạo gần đây lại không thể ăn chuối, xúc xích và đặc biệt là dưa leo....nghĩ tới thì khẩu vị liền tan biến. Sắc mặt đại kém.

"Đông Đông, ngày mai chúng ta sẽ về nhà!" Phùng Đậu Tử nằm trên giường khách sạn lúc lắc hai chân, vui vẻ thay Vưu Đông Đông đặt vé máy bay.

"Thật sao?" Vưu Đông Đông bật người dậy. Nhiều ngày chịu tội, xui xẻo ngập đầu đây chính là tin vui hắn muốn nhận nhất.

Sau cái gật đầu xác nhận từ Phùng tổng, chẳng thèm quan tâm sắc mặt lãnh đạo liền ôm gối ngủ sung sướиɠ lăn lộn trên sàn nhà.

Hắn nghĩ mình đã thoát, cứ cho vẫn phải giúp hắn chữa trị nhưng ít nhất không phải 24/24 đối mặt với lãnh đạo, nhất là hắn chính thức thoát cảnh làm bạn với thảm sàn hàng đêm.

Có ngờ đâu cơn bão này qua đi lại sắp có cơn đại hồng thủy khác sắp tới dập hắn tả tơi.