Cánh cửa gỗ màu nâu được thiết kế theo phong cách Châu Âu hé mở, gót giày Phùng Đậu Tử nện lên sàn nhà bóng loáng, chậm rãi đi vào trong phòng.
Nơi món đồ chơi quyến rũ đang được bài trí sẵn chờ đợi y.
Trong căn phòng tối le lói ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn trên trần, thứ ánh sáng không quá rực rỡ cũng không quá u ám. Gợi lên thứ cảm xúc rạo rực giống như bản thân đang đi tới vùng đất xa lạ đầy những nhục cảm mới mẻ.
Những ngón tay nới vài cái khuy trên chiếc áo vốn đã nhăn nhúm ẩm ướt mồ hôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và rượu.
Trên người Phùng Đậu Tử phảng phất đam mê du͙© vọиɠ lan man, từ mái tóc đến hơi thở nhàn nhạt, môi miệng đều khô. Hốc mắt cay lên khi thấy hiện trường da^ʍ mỹ hiện ra trước mặt.
Bức tường treo vài vật dụng như xích trói tay chân, roi da, dây thừng...trên cái bàn gỗ là vài lọ thuốc kí©ɧ ɖụ©, lẫn mấy cái sεメ toy với đủ thứ hình dạng kích thước lớn nhỏ đều có đủ. Tất cả loại hình để chơi mấy trò tình thú được sắp đặt sẵn sàng cho y lựa chọn.
Y tiến đến chiếc giường lớn giữa phòng, màn chướng màu trắng giăng phủ tung bay trong không khí, cảnh sắc vừa thơ mộng cũng rất mờ ám động tình.
Hô hấp ngưng lại trong phút chốc, máu nóng chảy dồn dập xuống thân dưới, ánh mắt nhòe nhoẹt đều là say mê nhìn ngắm một thân ảnh thon dài bị trói quỳ trên đệm. Dây xích dài từ trần nhà quấn lấy cổ tay gầy, kéo cả cơ thể hắn mệt rã rời phải quỳ thẳng dậy, trên đôi đầu gối run bần bật vì đã ở tư thế quỳ quá lâu, khiến khối thân mẫn cảm cũng rung lên. Từ chiếc cằm nhẵn nhụi, cần cổ nhô cao, đầu v* sưng đỏ, lẫn xương hông nhỏ, cùng tiểu nhục bổng đang yếu ớt giãy giụa, dịch nhờn trên đỉnh đầu nhỏ xuống từ giọt trên mặt nệm. Cả người hắn giống như được phủ một lớp dầu bóng, khiến làn da đều lóng lánh, từng nấc da thịt đều toát ra vẻ kiều diễm.
Giống như đang dụ dỗ kẻ khác hãy đến đây hút trọn hắn đi!
Phùng Đậu Tử không vội vàng nhào tới ôm ấp, cắn xé hành hạ người kia mà chỉ đơn giản nhìn hắn, từng khoảnh khắc hắn chịu đựng sự giằng xé trong cơ thể là một viễn cảnh đáng giá.
Cái đuôi cáo chỉ cử động khi dương v*t giả bên trong chạm trúng điểm nhạy cảm của hắn, thành ruột co bóp siết chặt dương cụ sẽ khiến mớ lông kia chuyển động như thể trong mông hắn mọc ra một cái đuôi có thể ngoe nguẩy thật. Mà mỗi lần như thế đầu óc hắn đều trống rỗng, lưng người căng cứng, tiểu xúc xích thon dài được một màn co giật rỉ nước đến khổ sở, những ngón tay bám chặt lấy dây xích, cổ họng kịch liệt nhúc nhích lên xuống cùng hơi thở ẩm thấp. Miệng phải ngậm thanh sắt chắn ngang khiến hắn không thể thoát ra tiếng rêи ɾỉ.
Xúc cảm nửa muốn để người kia chìm trong bóng đêm, nhấn chìm luôn thanh âm của hắn mà thao hắn đến cao trào. Không cho hắn bất kỳ kháng cự hay tự do gì, tàn nhẫn giày xéo trên khối nhuyễn ngọc non mềm hấp dẫn đó.
Nửa còn lại chính là muốn gỡ miếng khăn bịt mắt, để được chiêm ngưỡng đôi mắt ấy chứa bên trong bao nhiêu diễm tình lẫn âm thanh rêи ɾỉ ngây ngất khi hắn nằm dưới cơ thể y, muốn chạm lên viền môi dày ẩm ướt ấy, nhìn thấy nó hé mở thoát ra tràn thở dốc lúc côn th*t của y đâm rút bên trong cái hậu huyệt ấm áp hư hỏng đó.
Tấm đệm lún xuống theo lực chuyển động của Phùng Đậu Tử. Giống như chiếm ngưỡng tạo tác, hai tay y đưa lên đo đếm, muốn chạm đến nhưng lại có chút e ngại, không dám tin đây là sự thật.
Đây là lần đầu tiên, y có thứ cảm xúc mãnh liệt muốn nâng niu thứ gì đó rồi mới chậm rãi hành hạ, khiến người kia từng khắc đều nhớ đến ân sủng của y.
Hơi thở khàn khàn khó chịu thoát ra khỏi l*иg ngực rắn chắc, hai hàng lông mi dài động đậy khó che lấp đi cái nhìn ngưỡng mộ chứa đầy si mê trong đáy mắt.
Cuối cùng y cũng đã ôm được người mình chọn vào lòng. Những ngón tay rong ruổi vuốt ve nắn bóp từng phân da thịt của hắn. Khối thân thể này mềm mại, uyển chuyển hơn những gì Phùng Đậu Tử nghĩ. Mùi hương trên người hắn cũng quá mức dễ chịu, khiến thằng nhỏ nghịch ngợm trong quần Phùng tổng lại lớn hơn một vòng.
Cả người y bao bọc lấy thân thể của người đang suy yếu vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nãy giờ. Tiểu côn nằm chơi vơi giữa không trung vươn cao nãy giờ chưa được phóng thích, từ màu hồng nộm đã hóa đỏ âu, lỗ nhỏ trên đỉnh đầu liên tục rỉ ra dịch trong suốt, là đàn ông Phùng Đậu Tử hiểu tình cảnh này có bao nhiêu khốn khổ.
Một tay ôm eo vuốt ve tấm lưng trần trụi ướt đẫm mồ hôi, bàn tay còn lại nhanh nhẹn nắm lấy phân thân cứng rắn của hắn chậm rãi lên xuống an ủi. Đầu lưỡi ranh ma liếʍ lên đầu v* yếu ớt mẫn cảm, nơi đó như cánh hoa e ấp bị người ta chơi đùa mà run rẩy tránh né. Phùng Đậu Tử nở nụ cười thích thú, lực cắи ʍút̼ gia tăng, tiếng mυ'ŧ mát mờ ám vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Cánh lưng của hắn vặn vẹo, muốn chạy trốn khỏi hành động càn quấy của người kia nhưng lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phùng Đậu Tử ra tay tàn bạo hơn. Những ngón tay tăng tốc lên xuống trên côn th*t nhỏ "phốc phốc" âm thanh da^ʍ mị mang tiếng nước vồ vập, cùng tiếng cắи ʍút̼ rơi vào tao người đều dễ khiến chấn động chân tâm.
Phùng Đậu Tử vốn bài xích đồng tính luyến ái, lại chưa từng lên giường cùng đàn ông. Ngay lúc này một tay cầm tính khí của nam nhân khác hung hăng cầm nắm vuốt ve, dịch thể chảy ra ướt cả tay, tâm y lại vui vẻ cười ác liệt hơn. Miệng như em bé bú sữa mẹ điên cuồng hút lấy khuôn ngực mềm mại săn chắc của hắn. Giữ đầu v* nhỏ trong kẻ răng mà day cắn chà đạp. Bàn tay từ lưng eo, thoải mái trượt xuống bờ mông cong vểnh "ba, ba, ba" hung ác đánh lên ba cái, cặp mông nộm thịt nảy lên mấy lần, lực đánh không nương tình khiến phần da trắng noãn in liền năm dấu tay đỏ chót. Hai cánh mông va vào nhau, động đến dương cụ giả bên trong liên tục đâm trúng tuyến tiền liệt.
Những ngón tay siết lấy dây xích, khớp tay nổi lên rõ ràng đến trắng bệch. Hít thở không thông, ngửa cổ ra sau, đau đớn tựa đầu lên cánh tay mỏi nhừ. Phân thân trong tay y căng thẳng đến mức run lên từng hồi. Biết hắn sắp đến cực hạn, thân thể kịch liệt giãy giụa muốn vùng thoát khỏi biển lớn kɧoáı ©ảʍ đang vồ vập chạy tới. Bàn tay y lại càng tăng tốc độ. Hướng đôi mắt to tròn vui vẻ chiêm ngưỡng gương mặt người kia thống khổ chịu đựng. Trên trán đều là mồ hôi lạnh, trượt dài trên sườn mặt.
Dây xích vì va chạm mà tạo thành những âm thanh đinh tai cũng không xóa nhòa được tiếng bàn tay bao bọc lấy phân thân mềm yếu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó đến cao trào.
Phùng Đậu Tử nhắm hờ đôi mắt gặm cắn cần cổ, đường cong trên hõm vai hắn, mũi áp lên da thịt mềm mại tỏa ra hương thơm dịu ngọt, hít một hơi sâu. Đây là vị gì? Tại sao lại khiến y mê mẩn, chỉ muốn một ngụm cắn nuốt người này vào bụng luôn.
Quả là tiểu dâʍ đãиɠ! Từng thứ trên người đều khiến người ta mụ mị đầu óc, rơi vào ảo giác trầm mê.
"Ah....ah...!!!!" y tháo khóa miệng ngay khi côn th*t tiến đến cao trào. Hắn ngửa cổ hét lớn, âm thâm ấm ách tràn ra cùng tiếng hít thở gấp gáp. Hai cánh mông co giật như có luồng điện chạy qua. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích, bắn thẳng lên quần của Phùng Đầu Tử, rồi trượt dài trên lớp vải quần tây.
Nụ cười câu hồn bất chợt kéo lên khóe môi, Phùng Đậu Tử vỗ về an ủi hắn sau màng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Dịu dàng hôn lên cổ, cắn lên cái cằm nhẵn bóng, rồi dịu dàng đưa lưỡi vào miệng hắn, quấn quýt trên cánh môi y nôn nóng chiếm hữu nãy giờ.
Người kia vô lực chìm vào mê man để y vô tư gặm cắn, đầu lưỡi màu đỏ bị lôi kéo đưa ra ngoài, trơ trọi nhúc nhích trong không trung. Mà cái lưỡi hắn đang tìm kiếm thì đã được thu về, chủ nhân của nó quét một lượt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khá lớn mới được phun ra, hạ lưu bôi lên viền môi và ép cái lưỡi nhỏ của hắn liếʍ sạch dịch nhờn do mình tự tiết ra.
Cái lưỡi liếʍ liếʍ lên làn da nơi bàn tay của y xong liền liếʍ nhẹ lên vành môi của mình, thỏa mãn thở ra một hơi, khiến Phùng Đông Tử phải nén một ngụm khí lạnh, phân thân chướng đau kịch liệt.
"Em là hồ ly hóa thành à?" cổ họng Phùng Đậu Tử giật nhẹ, giọng lệch cả đi.
Mùi vị tanh nồng khiến hai hàng lông mày cau lại, thân trí dần mơ hồ tỉnh dậy.
Dụng cụ trong thành ruột vẫn chưa tắt nên cổ họng vẫn ngân nga tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ mang theo tiếng nấc nhè nhẹ.
Hình như hắn đang khóc!
Phùng Đậu Tử lúc này tâm tình mềm xuống, có chút muốn đối đãi với hắn như tình nhân. Cẩn thận tắt công tắc, rút từ từ dương v*t thô dài trong người hắn ra. Dương cụ bị kéo ra mang theo dịch lỏng ướŧ áŧ, y khẽ đánh giá, hàng giả thô dài...vẫn chưa so được cây hàng nóng của y. Nhất định lát nữa sẽ khiến cái lỗ của hắn bị uy ăn no đến nỗi sau này không dám tơ tưởng đến bất kỳ nhục côn nào khác.
Dây xích tháo mở treo lơ lửng trên đầu, cả thân thể hắn xịu lơ ngã vào l*иg ngực của Phùng Đậu Tử.
Lúc này y mới được chân thật nhìn thấy dung mạo của hắn. Y tự hỏi dưới lớp băng mắt kia dung mạo này có thêm rung động lòng người hay không?
Nhẹ nhàng gỡ bịt mắt bằng ren xuống. Y chuyên chú quan sát gương mặt của hắn, đẹp đến nỗi Phùng Đậu Tử không kiềm được nhỏ giọng gọi hắn hai tiếng "Mỹ nhân!" danh xưng này trước giờ y chưa từng gọi ai, ngay cả khi đó là nhân tình lên giường với y nhiều lần nhất.
Hàng mi mệt mỏi rũ xuống, nước mắt ngập tràn long lanh không khác gì hồ nước trời thu. Phùng Đậu Tử có chút đau xót, đưa tay áp lên gương mặt có chút xơ xác của hắn.
Người kia bị bịt mắt hàng giờ liền, giờ bị ánh sánh đột ngột đập vào có chút hoảng, chờ một lúc mới thích ứng được.
Dần dần tỉnh táo, hàng mi nhìn y chớp mấy cái. Gương mặt sửng sốt, khóe môi run run.
Phùng Đậu Tử thấy vậy trong lòng không khỏi kích động. Y biết mình đẹp trai nhưng đừng vì vậy mà xúc động thế chứ. Y sẽ ngồi đây để hắn thoải mái nhìn.
Khẽ đẩy y ra giữ một khoảng cách nhỏ. Đôi mắt to tròn đen láy trợn tròn hết nhìn hắn rồi lại nhìn y. Đưa tay dụi dụi mắt.
Trước khi Phùng Đậu Tử vươn vuốt ra chạm vào mỹ nhân thì người kia liền trào ra nước mắt, uất ức nhìn y. "Phùng...tổng!" nghẹn ngào gọi y hai tiếng rồi bật khóc, mặt mũi đều là nước.
Cái gì diễm tình đều bay sạch, chỉ còn một thân nam nhân cao gầy đang khóc nháo trong lòng y.
"Cậu là...ai?" Một cỗ cảm xúc kỳ quái nổi lên trong lòng Phùng Đậu Tử, người kia biết y, vô lý, nếu một mỹ nhân dụ hoặc như vậy xuất hiện trước mắt có lý nào y lại bỏ qua, để phải đến đây rót nhiều tiền mới đưa được người đẹp lên giường.
"Phùng tổng!" chất giọng này có chút quen tai chỉ là tìm mãi cũng không tìm được mối liên kết nào giữa cái giọng này với người kia. "Là tôi. Anh không nhận ra sao? Tôi là...Vưu Đông Đông mà!" ai oán nhìn y, khổ sở nói.
Lúc này đến Phùng Đậu Tử mở to mắt, trong lòng rơi tõm một cái, vội vàng buông cơ thể mềm mại của hắn ra. "Cậu là Vưu Đông....Đông!" thiếu điều muốn hét ầm lên.
"Mỹ nhân" giương đôi mắt ngập nước gật gật đầu, ngập ngừng "Tôi là trợ lý của anh, Vưu Đông Đông! Có lý nào anh không nhận ra tôi sao, Phùng tổng?"
Cái người gì đó được gọi là Phùng tổng "....." tín hiệu đã bị đứt mạch hồi nào.
Chất giọng trầm thấp luôn ngập ngừng, thái độ co đầu rụt cổ cùng đôi mắt luôn mở to nhìn y giống như cún con bị bắt nạt. Còn không phải là tên ngốc trợ lý y luôn ra tay đày ải?
Phùng Đậu....Đậu! cái gương mặt ngốc nghếch đọc sai tên y với mỹ nhân trước mặt có lý nào....
....lại là cùng một người!
Tâm của Phùng Đậu Tử nhói đau, nếu như đang đóng phim chưởng, y muốn diễn một màn ôm ngực thổ huyết thật lâm ly.
Sau đó ngã gục vào lòng người đẹp thanh thản nhắm mắt xuôi tay.
Nhưng y ở đời thực, chỉ có thể đen mặt ngồi ở trên giường. Bốn mắt đối diện nhìn nhau. Tư vị trở nên vô cùng hỗn tạp.
Đêm nay cảm thấy thật dài!