Chiêu nghi Phùng thị là cháu gái của Hoàng Thái Hậu, trong số các phi tần được tuyển vào cung thì nàng có xuất thân cao nhất cùng dung mạo đẹp nhất.
Nàng có cơ hội trở thành Hoàng hậu, trừ phi phụ thân là con vợ lẽ hoặc từng phạm sai lầm.
Doanh Chính không quan tâm tới dòng dõi và đích thứ.
Vương hầu khanh tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống?
Tổ tiên vua Tần là Tần Phi Tử, chính là người nuôi ngựa cho vua nhà Chu, chẳng cao quý là bao.
Doanh Chính cũng không quan tâm dung mạo.
Hắn từng thấy hay chính xác ra là có được mỹ nhân nhiều như vì sao trên trời.
Hắn chỉ quan tâm hai điều —— trung thành và năng lực!
Doanh Chính xua tay ra hiệu cho đám người hầu lui ra.
Các cung nhân ở vị trí hơi xa uốn gối hành lễ rồi tiện thể lui ra, còn lại mấy thái giám gần đấy mặt mày hiện lên vẻ do dự.
Cuối cùng một thái giám hơi lớn tuổi tên Toàn Ninh nhỏ giọng khuyên nhủ, "Bệ hạ, hiếu kỳ của Tiên đế chưa kết thúc……”
Mặt Phùng chiêu nghi bỗng nhiên đỏ.
Ánh mắt Doanh Chính dừng trên người lão thái giám tên Toàn Ninh, sau đó nhẹ nhàng liếc qua mấy tên thái giám còn lại, "Trẫm biết, trẫm chỉ muốn cùng Chiêu nghi nói mấy lời thân mật tuyệt không có hành động đi quá giới hạn."
Bấy giờ Toàn Ninh mới cáo tội rồi mang theo mấy tên thái giám rời đi.
Cánh cửa lớn màu son khép lại mang theo làn gió nhẹ, đám người hầu cũng biến mất hoàn toàn.
Doanh Chính gọi, “Phùng thị, lại đây.”
“Vâng.” Nghe thấy hắn gọi mình mặt mày Phùng Chiêu nghi có vài phần nghiêm nghị, đi tới gần hành lễ nói, "Thϊếp thân ở đây.”
Doanh Chính nói, “Lại gần hơn chút.”
Phùng Chiêu nghi lại tiến thêm vài bước, chỉ cách hắn một cánh tay, nàng hơi thẹn thùng rũ đầu.
Doanh Chính ngồi trên ghế dựa, giơ tay lên và đưa tới trước mặt nàng.
Phùng Chiêu nghi thoáng ngẩn ra, chợt cung kính đặt tay vào lòng bàn tay của hắn rồi nghiêng người về phía trước một cách tự nhiên.
Doanh Chính nói, “Chiêu nghi, ngươi muốn làm Hoàng Hậu không?”
Lời nói ra chẳng khác nào sấm sét.
Phùng Chiêu nghi đột nhiên không kịp phòng ngừa rùng mình một cái, khó khăn lắm mới kiềm chế được bản thân không hoảng loạn lùi lại.
Muốn làm Hoàng Hậu không?
Muốn.
Sao lại không muốn?
Có thể làm hoàng hậu một nước, ai lại muốn thấp kém hơn người khác?
Nàng là đích nữ trong nhà nhưng do phụ thân là con vợ lẽ của Phùng gia, cho nên thân phận có hơi kém cỏi.
Bảy năm trước, con vợ cả thúc phụ trong lúc làm quan sơ ý gây họa lớn, nhưng tổ phụ lại yêu cầu phụ thân của nàng ngồi tù gánh tội thay, phụ thân tuy không muốn nhưng chẳng dám làm trái ý.
Mặc dù cuối cùng được Tiên đế đặc xá do trung cung* xuất thân từ Phùng gia, nhưng thanh danh của phụ thân rốt cuộc bị hủy hoại, không thiếu bị người mỉa mai sau lưng, kết quả là con đường tiến vào trung tâm triều đình đã mất, không có khả năng vào Tam tỉnh* làm quan.
Phụ thân không nén nổi buồn khổ và hậm hực, hai mắt mẫu thân đẫm lệ và bất đắc dĩ, nàng đều thấy được, nhưng một tiểu cô nương có thể làm được gì?
Sau khi Tiên đế băng hà, tổ mẫu triệu nàng và mẫu thân đến chính đường, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói, “Ta biết chuyện trước kia khiến cho các ngươi chịu ấm ức, cho nên lần này tân đế tuyển phi sẽ chọn Lan Nhược vào cung."
Mẫu thân Phùng Chiêu nghi, Phùng Tứ phu nhân chấn động.
"Việc này sao có thể, lớn nhỏ đều có thứ tự huống chi trong nhà Đại ca cũng có nữ nhi……”
Đại phòng Phùng gia cũng có người con gái do vợ cả sinh trạc tuổi Phùng Chiêu nghi, còn hơn hai tháng tuổi, tuy dung mạo không bằng nhưng thân phận tôn quý hơn so với Phùng Chiêu nghi.
Phùng Tứ phu nhân không dám hy vọng xa vời ái nữ nhà mình sẽ làm Hoàng Hậu, nhưng nữ nhi của Đại phòng, cháu gái ruột Hoàng Thái Hậu thì hoàn toàn đủ tư cách!
Phùng lão phu nhân đầy mặt hiền từ, lắc đầu nói, “Đạo trị gia* quan trọng nhất chính là xử lý mọi việc công bằng, lúc trước Tứ Lang thay Lục Lang chịu ấm ức lớn như thế, còn chặt đứt con đường tiến vào trung tâm triều đình, ta biết các ngươi khó chịu nên nhất định phải tìm cớ bồi thường cho các ngươi.”
Lại đề điểm Phùng Chiêu nghi, “Hiếu kỳ Tiên đế chưa qua, lúc này ngươi chỉ có thể vào cung với tư cách Phi tần, nhưng mà Thái Hậu nương nương nói, vị phân của ngươi sẽ cao nhất trong nhóm Phi tần tiến cung lần này —— đứng đầu chín tần Chiêu nghi. Tân đế long chương phượng tư, ngươi nếu phụng dưỡng quân chủ như vậy, cũng là phúc khí, nếu có thể may mắn sinh hạ hoàng trưởng tử, cô mẫu của ngươi sẽ giúp đỡ trù tính, vị trí Hoàng Hậu cũng không phải không được.”
Phùng Tứ phu nhân bị bánh nướng lớn đập cho choáng váng, nhưng mà vẫn có có vài phần tỉnh táo, chua xót nói, “Lan Nhược tuy cũng là nữ nhi Phùng gia, nhưng rốt cuộc xuất thân từ chi thứ, ngôi vị Hoàng Hậu……”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Phùng lão phu nhân liền thay đổi, lạnh giọng trách mắng, “Hồ đồ!”
“Đâu ra dòng chính thứ chi, không phải đều là cốt nhục Phùng gia? Lan Nhược tiến cung, chẳng lẽ Thái Hậu nương nương sẽ không nhận cháu gái bên nhà mẹ? Toàn gia chí thân, không đến nỗi phải phân ra cao thấp, khiến cho Trường An giễu cợt Phùng gia nề nếp gia đình bại hoại, huynh đệ bất hòa!”
Gặp lại Phùng Tứ phu nhân bị huấn đến không dám ngẩng đầu, Phùng lão phu nhân lúc này mới hòa hoãn mặt mày, “Bổn triều không coi trọng xuất thân của Phi tần, Sùng Đức Hoàng Hậu, Minh Khác Hoàng Hậu đều là nhị gả* vào cung, Minh Khác Hoàng Hậu thậm chí không phải con gái nhà quan, phụ thân chỉ là thương nhân bán trà ở đường Kiếm Nam, xuất thân như vậy cũng đâu ảnh hưởng người ta trở thành mẫu nghi thiên hạ? Lan Nhược có xuất thân nhà cao cửa rộng, lại có Thái Hậu nương nương ở trong cung giúp đỡ, nếu là sinh hạ hoàng tử, ghế phượng Hoàng Hậu chẳng phải sẽ là vật trong lòng bàn tay!”
Phùng Tứ phu nhân không dám nói thêm lời mất hứng nữa, chỉ đành đồng ý.
Trên thực tế trong chuyện này bà chẳng thể nói gì, người mà Phùng lão phu chọn, trong cung Hoàng Thái Hậu gật đầu, đừng nói là bà ta, cho dù Phùng Tứ gia đều không thể làm trái.
****Trung cung: Vì thời xưa tẩm cung của Hoàng Hậu thường nằm giữa hậu cung, bởi vậy từ đó trở thành từ dùng ám chỉ Hoàng Hậu.
Tam tỉnh: Tên gọi chung cho ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Quốc.
Đạo trị gia: Cách quản lý gia đình.
Nhị gả: Gả đi lần thứ hai.