Bên này hai huynh đệ tan rã trong không vui, ở nội trạch* Phùng lão phu nhân cũng tỏ ra khó chịu với Phùng Tứ phu nhân.
Bà là mẹ chồng chính thức, còn là mẹ đẻ của Hoàng Thái Hậu, Phùng Tứ phu nhân chỉ có thể cẩn thận ứng đối.
Phùng Đại phu nhân khuyên nàng, “Đệ muội, ngươi phải dụng tâm khuyên nhủ Tứ đệ một chút, đều là người trong nhà cả, đánh gãy xương cốt còn dính gân, Tứ đệ thật hồ đồ!"
Phùng Tứ phu nhân nghe nàng khuyên như vậy, đúng là thù mới thêm hận cũ, đôi mắt đỏ lên.
Năm đó tiểu thúc tử* chỉ vì lợi ích trước mắt mà phạm vào tội, cũng chính Phùng Đại phu nhân nỗ lực khuyên nhủ trượng phu của mình nhận tội thay, bảo rằng lão phu nhân đã lo lắng tới đổ bệnh sau khi nghe được tin tức, cho nên làm con cái không thể bất hiếu, khiến Phùng Tứ phu nhân rất khó chịu.
Lão phu nhân thấy con ruột sắp bị hỏi tội, không khỏe nên ngã bệnh, đổi thành trượng phu của ta hỗ trợ gánh tội thay mới khỏe lên được?
Đại tẩu, ngươi nhìn lại xem chính mình đang nói cái gì?
Lúc đó tình huống cấp bách, chữ hiếu là trên hết, cho nên Phùng Tứ phu nhân đành bóp mũi nhịn, đến cuối cùng tiểu thúc tử không có việc gì, nhưng trượng phu của mình lại đánh mất tương lai, Phùng lão phu nhân cũng tốt, Đại phòng cũng thế, chẳng nói lấy một câu!
Mấy ngày trước vậy mà đến trước mặt nàng làm bộ làm tịch, nói sẽ bồi thường Tứ phòng bằng cách đưa Lan Nhược tiến cung làm phi tần, nhưng hóa ra Hoàng Thái Hậu vốn không muốn ngồi chung một con thuyền với tân đế!
Các ngươi đưa nữ hài nhi của ta vào cung tìm chết, ta còn làm trâu ngựa đi theo hầu hạ —— ta thật thấp hèn!
Cơn giận của Phùng Tứ phu nhân bùng lên trong nháy mắt, “Đều là người trong nhà cả, đánh gãy xương cốt còn dính gân —— đại tẩu, tại sao ngươi lại dám nói như vậy? Hóa ra không phải xương cốt của ngươi bị đánh gãy, cho nên ngươi chẳng thấy đau chẳng thấy ngứa ư?!"
Phùng Đại phu nhân thấy việc không ổn, vội vàng nói năng mềm mỏng, "Cũng chỉ là lời nói bình thường thôi, ai ngờ khiến cho đệ muội cảm thấy không vui, đều là sai lầm của tẩu tử, đệ muội không nên tức giận."
Bình thường vào lúc này Phùng Tứ phu nhân thấy vậy liền bỏ qua, nhưng bây giờ thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, những lời nói nhẹ nhàng mà Phùng Đại phu nhân hay dùng để hòa giải đã mở ra cái chốt mà nàng kìm nén từ lâu.
"Tẩu tẩu, ngươi không cần nói chuyện nhỏ nhẹ với ta như vậy, làm như ta là người đàn bà đanh đá chẳng có gia giáo, còn ngươi luôn dùng thái độ cao quý rộng lượng của mình để bao dung ta!"
Phùng Tứ phu nhân giận tím mặt, “Ngươi có thể bình tĩnh thoải mái, không phải vì ngươi có gia giáo tốt, cũng không phải vì ngươi có phẩm cách cao thượng, mà bởi vì đao không chém vào trên người của ngươi thôi!”
"Trượng phu của ta đánh mất tương lai, nữ nhi của ta lại bị người lừa gạt đưa vào cung! Hiện giờ ngươi đứng trước mặt ta với vẻ mặt hiền lành, đơn giản vì ngươi chẳng đau chẳng ngứa gì, ngươi không thèm để ý! Nhưng mà tẩu tẩu, đệ muội cũng đưa ngươi một câu —— ngươi tốt nhất phải cầu thần bái phật, mong ông trời phù hộ ngươi suốt đời không gặp phải chuyện này! Nếu không, ngươi hãy chờ xem ta cười nhạo ngươi ra sao!"
Phùng Đại phu nhân không thể ngờ được đệ muội vốn có tính tình hiền lành vậy mà cũng biết giận dữ, quá đáng sợ, sau khi Phùng Tứ phu nhân phất tay áo mang theo vài tỳ nữ rời đi hồi lâu, nàng mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
“Thật là……”
Nàng nghẹn đỏ mặt, bắt đầu tức giận, nhưng không muốn nói ra mấy lời không hợp với thân phận trước mặt bọn tỳ nữ, vò chiếc khăn trong tay cả nửa ngày, cũng chỉ bực mình phun ra một câu, "Quả nhiên là nữ nhi của quan viên hạng bét, chẳng khác gì nhà bọn họ cả!"
Vì vậy khi đến trước mặt Phùng lão phu nhân, không khỏi lộ ra vẻ bất mãn.
Câu trả lời của Phùng lão phu nhân rất đơn giản —— ta bị bệnh, yêu cầu con dâu chăm sóc.
Con dâu bên Đại phòng gánh vác việc nhà, cho nên rất bận rộn, chẳng biết bà lão này có phúc được con dâu của Tứ Lang tới hầu bệnh không?
**** Nội trạch: nơi ở dành cho phụ nữ.
Tiểu thúc tử: em trai của chồng.