Tác giả: Bạch Nhứ Trầm
Edit: Dandan
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong trò chơi vô hạn khủng bố
"Chạy mau a —— Boss ra tới rồi ————"
"Ai có thẻ bài lửa? Hỏa khắc mộc, mau đốt nó!"
"Tất cả thẻ bài đều đã dùng để đốt hoa hướng dương hết rồi, đáng chết ——"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, người chơi liền bị dây leo to lớn ở phía sau quấn chặt, trong nháy mắt cơ thể liền bị ngũ mã phanh thây, trực tiếp hóa thành điểm sáng quay về đại sảnh trò chơi.
Các người chơi khác cũng không tốt hơn là bao, người thì bị dây leo đánh dính tường, người thì bị cành khô đâm thủng ngực, có người còn bị những sợi dây trắng nhỏ vây quanh bên ngoài dây leo hút sạch máu thành xác khô.
Những người chơi ít ỏi còn lại thấy không còn hi vọng qua cửa, liền dứt khoát nằm yên chờ chết. Thay vì chiến đấu rồi chết, không bằng tiết kiệm thể lực, để quay về đại sảnh trò chơi lại tổ đội tiếp tục đánh phó bản, dù sao phó bản 【 Công viên thực vật 】có thể đánh liên tục.
Trong bóng đêm, dây leo chậm rì rì mà bò tới trước mặt các người chơi đang nằm yên bất động đó.
"Boss ơi, xem ở ta nhiều lần đánh phó bản của ngươi, có thể cho ta chết đẹp điểm sao"
Dây leo chần chờ trong chớp mắt, theo sau liền mọc ra một nụ hoa nhỏ xinh đẹp, nụ hoa dần dần nở ra.
Là một đóa hoa tường vi trắng.
Trong hương hoa thơm ngát, những người chơi còn lại mang theo vẻ mặt tươi cười hạnh phúc về tới đại sảnh trò chơi.
Phó bản【 Công viên thực vật 】mở ra lần thứ 1324, không một người qua cửa.
Bạch Úc chậm rì rì mà đem dây leo thu hồi lại, cậu nhìn phó bản trống rỗng không người, ở sổ nhật ký công tác viết xuống một câu như vậy.
Thân là một gốc biến dị bạch tường vi đang làm việc cho Chủ Thần, nội dung công việc của Bạch Úc chính là trong coi phó bản 【 Công viên thực vật 】, nói kỹ càng thì chính là đem sợ hãi cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cho những người chơi đánh phó bản, căn cứ vào đó Chủ Thần sẽ cấp cho cậu năng lượng sinh mệnh làm tiền lương.
Vì năng lượng, ngày qua ngày cậu đều đem các người chơi đánh về Điểm Sống Lại, sau đó nhìn bọn họ lại lần nữa tổ đội đánh phó bản.
Nhiều khi buồn chán thì cậu tiêu khiển bằng cách nghe các người chơi nói chuyện phiếm, rồi thuận tiện tưởng tượng thế giới và cuộc sống của con người bên ngoài phó bản là dáng vẻ gì.
Chẳng qua đám người chơi lần này đoàn diệt quá nhanh, căn bản liền không có thời gian nói chuyện phiếm.
Trong lòng Bạch Úc cảm thấy đáng tiếc, viết xong báo cáo công tác, liền kêu gọi hệ thống.
Hệ thống là đồng nghiệp của cậu.
Một phó bản đủ tư cách, tất nhiên không thể chỉ có chết chóc, sợ hãi cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà còn phải cho người chơi một ít manh mối nhắc nhở quan trọng, chỉ có như thế mới có thể mang đến những trải nghiệm tốt nhất cho người chơi.
Làm cho bọn họ trong sợ hãi mang theo hưng phấn, trong hưng phấn mang theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ mang theo chờ mong, cuối cùng phải hô to phó bản này quá tuyệt vời.
Mà hệ thống, chính là phụ trách cấp người chơi một ít nhắc nhở báo động trước và thẻ bài đạo cụ.
Bọn họ một cây một thống cùng nhau hợp tác, cộng thêm mấy cái tiểu NPC, thành công làm phó bản 【 Công viên thực vật 】đứng đầu danh sách phó bản có lượng người chơi tiến vào cao nhất trong ngày.
Nhưng là lần này hệ thống lại không cung cấp thẻ bài đao cụ cho người chơi, dẫn đến tốc độ người chơi đoàn diệt càng nhanh.
Bằng không dựa theo cách làm trước giờ, ít nhiều cũng có ba bốn người qua cửa.
Hệ thống vẫn luôn nỗ lực công tác, trước kia chưa từng xuất hiện loại tình huống này, Bạch Úc tính toán hỏi một chút đối phương có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Trong lúc đợi đối phương trả lời, Bạch Úc dành ra một chút thời gian để viết đơn xin trợ cấp năng lượng sinh mệnh.
Hoa hướng dương cùng hoa nguyệt quý đều bị người chơi đốt sạch bách không còn cây nào, muốn sống lại cần phải được trợ cấp năng lượng.
Thời điểm cậu đánh người chơi rớt vài mảnh lá cây, cũng yêu cầu trợ cấp năng lượng.
Không nghe được bát quát, làm tâm tình không tốt, cũng cần có trợ cấp năng lượng.
Cuối cùng, Bạch Úc đem sở hữu yêu cầu trợ cấp năng lượng đều nhân đôi, ngựa quen đường cũ mà gửi qua cho Chủ Thần.
Báo cáo mới vừa gửi qua, Hệ thống liền vội vàng tới rồi, trực tiếp ném ra một quả bom khiến Boss khϊếp sợ: "Phó bản 【 Áo cưới máu 】không còn nữa"
Bạch Úc sững sờ: " Không còn nữa nghĩa là sao? Chủ Thần đuổi việc các nàng?"
Hệ thống hoảng loạn: "Nếu là đuổi việc thì tốt rồi, không còn nữa nghĩa là biến mất, không biết tên điên từ đâu tới, trực tiếp phá nát phó bản, làm cho tất cả NPC và hệ thống ở bên trong phó bản đều chết hết".
Nói xong, còn chưa đợi Bạch Úc phản ứng lại, hệ thống liền bắt đầu chạy ra ngoài.
"Chờ đã, ngươi đi đâu?"
"Ta muốn mang theo thẻ bài đạo cụ chạy trốn, năng lượng tuy đáng quý, nhưng sinh mệnh càng quan trọng ——————"
Hệ thống còn chưa nói xong, toàn bộ phó bản đã giống như chiếc gương bắt đầu vỡ vụn, phía sau các kẽ hở là những lỗ đen với lực hút không gian mãnh liệt"
Không đến ba giây đồng hồ, toàn bộ phó bản liền biến thành bụi bặm.
******
************
Đông Châu, thành phố Thanh Hà
Đại học Thanh Hà
"Mọi người dạo này có nghe thấy tin gì sao? Cái người nuôi động vật ở tòa nhà ký túc xá thứ bảy xảy ra chuyện rồi."
"Nghe qua nghe qua, bên hệ máy tính có đàn em nuôi một con cá, nghe nói lúc phụ đạo viên đến kiểm tra phòng ngủ đã bị con cá đó nhảy ra đánh một đuôi làm hôn mê."
"Có thật là cá đánh không?"
"Không biết, tôi còn tưởng là mọi người đang nói đến vị đàn anh trộm nuôi chó cũng bên hệ máy tính đâu, chó của hắn đã trực tiếp cắn đứt cánh tay của hắn, theo như người chứng kiến nói, máu phun một phòng ký túc xá luôn đó."
"Chuyện còn chưa chắc chắn vẫn là đừng nói lung tung, cẩn thận bị nói thành bịa đặt tin đồn."
"Cũng không thể là tin đồn vô căn cứ đi, lúc ấy có rất nhiều xe cứu thương chạy tới tòa nhà thứ bảy, còn có một đám người mặc đồ đen đem ký túc xá phong tỏa, không biết là bộ phận nào của phía chính phủ nữa, có thể là qua mấy ngày sẽ biết kết quả thôi."
Một đám sinh viên hệ kiến trúc ở phòng học một bên vẽ một bên nhỏ giọng nói chuyện, lúc nói đến xe cứu thương, còn không nhịn được liếc mắt về phía góc phòng học.
Hai ngày trước cũng có xe cứu thương chạy tới học viện của bọn họ, chẳng qua chả phải chuyện gì lớn, chỉ là Bạch Úc lớp bọn họ vẽ suốt một đêm nên ngất xỉu ở trong phòng học.
Mà càng thảm hơn là lúc té xỉu Bạch Úc bị đυ.ng phải đầu, thần kinh xảy ra vấn đề, sau khi trở về từ bệnh viện liền xuất hiện tình trạng cơ thể không phối hợp, mà hệ thống nhận tri cũng hỗn loạn.
Giống như lần đầu tiên thao túng chính mình tay chân vậy. Không chỉ có thể chân trái vướng chân phải tự mình quăng ngã, có đôi khi còn thích chọc chọc chính mình làn da, kéo kéo tóc tai của mình.
Nguyên bản Bạch Úc liền trầm mặc ít lời, cảm giác tồn tại ở lớp học phi thường thấp, lại trải qua việc cãi nhau với bạn cùng phòng rồi dọn ra ký túc xá hồi năm nhất, càng không muốn cùng đồng học giao lưu, chỉ thích yên lặng ngồi ở góc phòng.
Mọi người cũng không dám quấy rầy cậu, sợ có câu nói nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới đối phương rồi.
Bất quá lại có một người là ngoại lệ.
"Bạch Úc, cơ thể của cậu khỏe hơn chút nào không?"
Một thanh niên đi về phía góc phòng, tùy tiện kéo chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống.
"Đã khỏe hơn nhiều."
Bạch Úc ngẩng đầu nhìn lên, tốn hai phút mới từ trong những mảnh vỡ của ký ức mà nguyên chủ lưu lại tìm được mặt đối phương.
Chu Dật, bạn cùng lớp và cũng là hàng xóm của nguyên chủ, là một trong số ít người có quan hệ tốt với nguyên chủ.
Sau khi cha mẹ ly hôn, nguyên chủ liền trở nên trầm mặc ít lời, sau đó người duy nhất yêu thương chăm sóc cậu là gia gia cũng qua đời, thì người quan tâm đến cậu cũng chỉ còn lại một nhà Chu thúc thúc hàng xóm.
Đến nỗi đôi cha mẹ kia...Bọn họ sớm đã quên đi đứa con trai này, mà trải qua sinh hoạt hạnh phúc của chính mình, nguyên chủ muốn nỗ lực phấn đấu ra một phen sự nghiệp, ai biết lại đem chính mình phấn đấu đến chết đột ngột.
Lại mở mắt ra lần nữa, đã biến thành Bạch Úc và hệ thống mới chạy trốn khỏi lỗ đen không gian.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu làm người, phải tốn mất mấy ngày mới thích ứng được với thân xác con người.
Bạch Úc rũ mắt hồi tưởng lại những gì mà mình trải qua trong mấy ngày này, nhìn bạn tốt còn muốn nói gì đó, cậu dứt khoát chấm dứt câu chuyện:
" Thật sự không cần phải lo lắng, tôi chỉ là có chút mệt mỏi, không muốn nói chuyện, chỉ muốn ngủ trong chốc lát."
Tạm thời cậu không muốn cùng đối phương nói chuyện, nói nhiều sai nhiều, tại thời điểm cậu còn không thể hoàn toàn khống chế cơ thể này, lại không thể hoàn mỹ đóng giả một con người, tốt nhất là không cần cùng người quen nói quá nhiều.
Chu Dật giật giật môi, cuối cùng vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở lại: " Được, đừng ngủ ở đây, rất dễ cảm lạnh, nếu vẽ tranh xong rồi thì trực tiếp hồi phòng trọ ngủ đi"
"Tôi biết, cảm ơn"
*****
********
Kỳ thật, nguyên chủ đã sớm vẽ xong tranh, Bạch Úc chỉ cần đem bản vẽ sắp xếp gọn gàng, liền theo con đường trong trí nhớ trở về phòng trọ.
Dọc theo đường đi, cậu càng đi càng đói.
Không phải là cơ thể thấy đói bụng, mà là đói khát đến từ sâu trong linh hồn.
Năng lượng của cậu và hệ thống đại bộ phận đều dùng để thoát khỏi lỗ đen không gian, còn có một bộ phận là dùng để duy trì cơ thể đã tử vong này vận chuyển bình thường, căn bản liền không còn thừa lại bao nhiêu năng lượng.
Vừa rồi lại hao phí một chút năng lượng để vẽ, làm năng lượng lại càng ít đi.
Bên này Bạch Úc còn đang vì năng lượng mà thở dài, bên kia, hệ thống đã vui vẻ mà chạy tới:
【 Bạch Úc! Ngươi còn nhớ rõ luồng năng lượng kỳ quái mà chúng ta cảm nhận được lúc mới tới sao? Ta cảm thấy chúng ta có thể dùng nó để thay thế. 】
【 Cái gì? Ngươi tìm thấy bọn nó rồi? 】
Lúc trước, bọn họ thực sự cảm nhận được một cổ năng lượng kỳ quái, nhưng lại rất yếu ớt, căn bản là tìm không thấy.
【 Ta cảm giác được năng lượng kỳ quái đang không ngừng tăng lên, trong lúc ngươi ở phòng học, ta đã dùng di động của ngươi để tìm kiếm một chút, phát hiện ra một ít chuyện kỳ lạ. 】
Bạch Úc nâng mày, duỗi tay vào túi áo tìm kiếm, móc ra một cái thiết bị điện tử hình chữ nhật, dựa theo nội dung trong mảnh vỡ ký ức mà nhập mật khẩu.
Vừa mở ra, App tin tức liền trực tiếp cho cậu phát những tin tức nóng hổi nhất.
《 Cảnh báo! Một vị nữ tử trong lúc ngủ say đã bị chú rắn mình nuôi ăn sống! Dưới đây xin liệt kê vài loại sủng vật không thể nuôi dưỡng. 》
《 Chấn động! Bà lão bảy mươi tuổi phát hiện chính mình mang thai, mà cơ thể vẫn khỏe mạnh. 》
Bạch Úc mới lạ mà sử dụng di động, đem những tin tức này mở ra từng cái một.
Ở những tin tức hấp dẫn sự chú ý của người xem này, còn có rất nhiều bình luận của người khác.
Có người phun tào sủng vật của mình trở nên dễ kích động, có người lại nói bản thân nghe được những âm thanh kỳ lạ, có người thân thể lại đột nhiên không bình thường.....
Bạch Úc duỗi tay tắt đi giao diện điện thoại, nhìn gương mặt được phản chiếu trên màn hình nói:
【 Ta cảm thấy rất giống, xem ra vừa rồi mọi người nói động vật nguy hiểm, chính là nói đến những sinh vật bị năng lượng ảnh hưởng này. 】
Trong lòng của cậu cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nếu sớm biết, cậu liền hỏi thăm chỗ ở của những động vật nguy hiểm đó.
Trong cơ thể của những sinh vật bị ảnh hưởng đó khẳng định có chứa năng lượng, tuy rằng nghe tới ảnh hưởng không nghiêm trọng, nhưng muỗi tuy nhỏ vẫn là thịt.
Đối với những kẻ sắp hết sạch năng lượng như bọn họ, mỗi một tia năng lượng đều là trân bảo.
Bạch Úc một bên dựa theo ký ức mà lên lầu, một bên lướt điện thoại, cố gắng tìm hiểu càng nhiều thông tin về 'động vật nguy hiểm '.
Trong tòa nhà chung cư cũ nát, ánh đèn mờ nhạt chớp tắt, cầu thang chất đầy các loại đồ vật, tro bụi cùng mạng nhện ở mặt trên chất đống.
Cầu thang không người, chỉ có mỗi âm thanh lên lầu của một mình Bạch Úc.
Không biết từ lúc nào, trên tường bắt đầu nhiều ra một ít bọt nước, không khí xung quanh trừ bỏ hương vị mốc meo, còn nhiều ra một tia ẩm ướt cùng một ít mùi tanh của cá lúc có lúc không.
Hơi nước càng ngày càng nhiều, bọt nước chảy dọc theo vách tường, lẫn trong đó là màu đỏ của nước sơn, như là máu tươi đang tập trung ở cầu thang.
Bạch Úc dừng một giây, lại tiếp tục lên lầu.
Có thứ gì đó đang đi theo cậu.
Tiếng bước chân không dừng, một âm thanh kỳ dị cũng lăn lộn tiến vào.
Lạch cạch.....
Lạch cạch, lạch cạch........
Như là có thứ gì đó không ngừng vỗ vỗ mặt đất, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước rơi xuống mặt thềm.
Mùi tanh càng lúc càng nhiều hơn, bóng ma to lớn yên lặng tiếp cận từ sau lưng.