Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 81

Hoành còn đang quỳ trên mặt đất mà run rẩy, Thánh ca thò tay sờ soạng côn ŧᏂịŧ của hắn. Côn ŧᏂịŧ cùng cơ bụng của hắn bởi vì hô hấp cấp bách mà thoạt nhìn có chút rung động, côn ŧᏂịŧ cũng có tiết tấu mà co lại. Bởi vì bắn tinh quá độ, côn ŧᏂịŧ trong tay Thánh ca kia chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ không nhiều, nhưng dâʍ ɖị©ɧ cùng nướ© ŧıểυ thì càng chảy càng nhiều, dính đầy tay của Thánh ca. Thánh ca lúc này mới hiểu ra là hắn vừa bắn.

Thánh ca đem Hoành xoay lại, nhìn gương mặt sau khi bắn tinh mà ửng hồng, một tay đem hắn kéo vào trong lòng, đen thân thể cường tráng của hắn đặt lên trên tường.

“Đồ đê tiện, ngươi thích lõa thể cho bà lão xem đi? Thích đem lỗ hậu dâʍ đãиɠ bày ra cho người ta xem có phải không?” Thánh ca hung tợn hỏi Hoành, một tay nắm tóc của hắn, bắt hắn ngẩng đầu đối mặt với mình.

“Ân…” Hoành thấp giọng trả lời.

“Ngươi thích dùng roi đánh ngươi, thích lão tử chơi nát lỗ hậu của ngươi có đúng không?”

“Ân…” Hoành cắn môi, nhắm mắt lại.

“Ngươi còn thích để người khác trói chặt ngươi lại, thích để người khác chơi lỗ hậu của ngươi đúng không?”

“Ân…” Khóe mắt Hoành như là chảy lệ.

“Ngươi còn thích nam nhân cưỡиɠ ɖâʍ tập thể ngươi đúng không?”

Khi Thánh ca hỏi ra câu cuối cùng này, trong lòng có loại kɧoáı ©ảʍ cực độ.

Hoành mở mắt một chút, mặt đầy nước mắt nhìn Thánh ca:

“Ta có phải hay không rất biếи ŧɦái?”

“Trả lời ta, tiểu da^ʍ tiện! Ngươi có thích các nam nhân cưỡиɠ ɖâʍ tập thể ngươi hay không?”

Thánh ca cảm giác cảm xúc của mình ngày càng điên cuồng, hắn điên cuồng hôn môi Hoành, một bên hôn một bên đem hắn để đến cửa sổ lớn sát mặt đất, một phen xốc bức màn lên, đem thân thể trần như nhộng cùng côn ŧᏂịŧ của Hoành đặt ở trên cửa sổ, nhổ cái đuôi chó ở phía sau ra làm cho Hoành cảm thấy có chút trống trải, sau đó dùng hết toàn lực đưa đẩy lỗ hậu đang run run của Hoành.

“Trả lời ta! Có phải ngươi thích bị cưỡиɠ ɖâʍ tập thể? Muốn ta tìm người đến cưỡиɠ ɖâʍ tập thể ngươi hay không?...” Thánh ca ở phía sau Hoành điên cuồng cử động mông.

Hoành hai tay chống đỡ trên cửa sổ, chân mở rộng, eo co lại, cái mông rắn chắc cong lên, yên lặng thừa nhận đưa đẩy điên cuồng của Thánh ca.

Hoành thở dốc, nước mắt hắn càng khiến Thánh ca trở nên điên cuồng hơn. Thánh ca bạo ngược, điên cuồng cử động hạ thân, từng chút trọng khích cái mông tròn công của Hoành.

“A… A… Ân…” Hoành cấp bách thở dốc, mang theo giọng mũi khó nhĩn, nước mắt tuy rằng cố nén nhưng vẫn không ngừng chảy ra.

Đoạn cuối trực tràng non mịn, căng chặt, vừa ướt vừa nóng không ngừng có rút, không ngừng mấp máy, đè ép côn ŧᏂịŧ to đen của Thánh ca, mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ không cách nào hình dung được.

Gương mặt phẫn nộ trên cửa sổ kia của Thánh ca cùng thân thể gợi cảm của Hoành cùng nhau đè ép côn ŧᏂịŧ cùng khuôn mặt tuấn tú rơi đầy lệ kia của Hoành, hợp thành một hình ảnh vô cùng da^ʍ mĩ.

Thánh ca càng ngày càng kích động, càng ngày càng điên cuồng…

Côn ŧᏂịŧ cũng càng ngàng càng cứng, kɧoáı ©ảʍ nhồi đầy trong lòng Thánh ca, loại một bên ảo tưởng muốn chơi nam nhân này đã lâu, một bên là hưng phấn cùng rối rắm khácc thường, nói không nên lời là yêu, là thích, là kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay vẫn là hưng phấn.

Đột nhiên chuông cửa vang lên khiến Hoành kinh hách, toàn thân run rẩy kịch liệt, trong nhắy mắt liền bắn.

“A…” Yết hầu gợi cảm mà phát ra tiếng gầm nhẹ khêu gợi.

Hoành trầm thấp mà rêи ɾỉ, toàn bộ thân thể đều vô lực mà áp trên cửa cổ, cả người run run không ngừng, trong côn ŧᏂịŧ bắn không ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào, chỉ có một ít chất lỏng đậm sệm từng chút trào ra. Thứ duy nhất có thể khiến Thánh ca biết hắn cao trào là lỗ hậu Hoành kịch liệt co rút, vách thịt bên trong không ngừng mát xa côn ŧᏂịŧ to đen của Thánh ca.

Thánh ca cũng bị phản ứng thân thể cực phẩm này làm bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ra, tràn ngập toàn bộ lỗ hậu Hoành. Trong lỗ hậu nháy mắt ấm lên, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của nam nhân tưới vào trong cơ thể của Hoành khiến Hoành cảm thấy một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước nay chưa từng có.

Không thể áp chế kɧoáı ©ảʍ bắn tinh cũng khiến Thánh ca phải lớn tiếng gào thét lên:

“Mẹ! Mẹ nó! Da^ʍ tiện kẹp chặt lão tử, làm lão tử bắn! Trước nay lão tử chưa từng bị kẹp đến bắn tinh! Mẹ nó! Da^ʍ tiện!... Chơi chết ngươi! Bắn chết ngươi! Nóng chết ngươi!” Thánh ca một bên điên cuồng đưa đẩy nhanh chóng, trong miệng điên cuồng mà mắng.

“A…” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của quân nhân phía sau này phóng thẳng vào chỗ sâu nhất trong thân thể của Hoành khiến Hoành không tự chủ được lại hô to.

Côn ŧᏂịŧ to đen của Thánh ca không ngừng run rẩy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệch nóng hổi không ngừng bắn ra. Lỗ hậu mềm mại của Hoành gắt gao mà ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Thánh ca, giống như có vô số cánh tay mà chen, áp, ấn, ma sát làm cho Thánh ca đạt tới cao trào trước nay chưa từng có.

Loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không còn chút sức nào sau khi bắn tinh khiến Thánh ca một trận choáng váng mà có chút đứng không vững, chân mềm nhũn, thong thả mà vô lực ngồi trên mặt đất.

Theo động tác của Thánh ca, côn ŧᏂịŧ to đen, cương cứng như trước chậm rãi từ rời khỏi lỗ hậu của Hoành.

“Ân…” Trong lỗ hậu của Hoành, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân từng luồng mà trào ra, chảy dọc theo bắp đùi cường tráng chảy tới mắt cá chân, cuối cùng nhỏ giọt ở trên sàn.

Hoành phát ra giọng mũi trầm thấp, thân thể mềm yếu vô lực mà run rẩy, theo cửa sổ mà trượt xuống, dựa vào trên mặt đất.

“Thật con mẹ nó thích!” Thánh ca cũng cảm thụ loại hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng với kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái chưa từng có này ở trong lòng.

Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, kèm theo sau đó là một trận đập cửa cấp bách.

“Da^ʍ tiện, không nghe chuông cửa sao? Đi ra mở cửa!”

Hoành dùng tay chống đất đứng lên, nhưng bắn nhiều lần như vậy khiến thân thể hắn có chút suy yếu mà mềm nhũn ra. Hoành gian nan chống lên cửa sổ bên cạnh mà đứng lên, không mặc quần áo mà đi tới trước cửa, Thánh ca bên cạnh lại có chút thô bĩ, nhàn nhã mà hút thuốc.

Hoành từ trong mắt mèo nhìn ra cửa, ngoài cửa là Tạ Chí Dũng, vừa đối phó với hai người nhân viên trên sân thượng kia, vừa ôm quần áo của hắn đứng ngoài cửa mà ấn chuông, gõ cửa phòng.

Hoành mở cửa phòng ra, Tạ Chí Dũng liền bước ra. Lúc cửa phòng kia mở ra, nhìn qua thân thể Hoành kịch liệt run lên, giống như toàn thân trên dưới đều treo trứng rung trên người…

Thẳng đến khi âm thanh Tạ Chí Dũng truyền đến mới bình tĩnh lại một chút.

“Con mẹ ngươi! Một bộ dáng sau khi bị cưỡиɠ ɠiαи!” Tạ Chí Dũng vừa nói vừa đi vào phòng, đem quần áo Hoành ném lên giường.

Tạ Chí Dũng nhìn nhìn Thánh ca, lại nhìn qua Hoành run run rẩy rẩy, cười nói:

“Uy, đại ca! Ngươi sẽ không lại không cứng lên với chó đực phát tình này lần nữa đi?” Nói xong nhìn chằm chằm thân thể của Hoành, ánh mắt một bên cẩn thận nhìn từ khuôn mặt tuấn tú đến cơ ngực run lên nhè nhẹ rồi dừng lại trước côn ŧᏂịŧ mềm nhuyễn, ướt nhẹp, một bên nói móc:

“Uy… Thật không hổ danh là da^ʍ tiện nha… Thật câu dẫn nam nhân. Vừa rồi thật sự là không biết xấu hổ a! Giả làm chó mà bò, bò bò đều có thể bắn tinh! Ha ha! Vừa rồi đáng ra không nên thả ngươi đi! Nên khiến cho hai người kia hảo hảo thưởng thức bộ dạng dâʍ đãиɠ của nam nhân thiếu người chơi như ngươi…”

Nhìn bộ dạng của Hoành, Tạ Chí Dũng nói móc khiến Thánh ca càng trở nên đắc ý.

“Được rồi, đừng nói, chừa cho da^ʍ tiện này chút tôn nghiêm! Hôm nay không chừng hắn cũng mệt mỏi, nhìn xem bị chơi thành cái dạng gì, một soái ca bị chơi thành một con chó. Chừa cho hắn chút sức, về sau chậm rãi chơi, chậm rãi khai phá, đừng để bị chúng ta một lần này chơi chết!!”

Tạ Chí Dũng nhìn Thánh ca, biểu tình trên mặt khó chịu, nói:

“Ca, ta còn chưa chơi hắn đâu, ngươi xem gậy thịt ta còn cứng. Ngươi đừng bị da^ʍ tiện này lừa, hắn không có gì là không dám làm, lúc trước còn bị ta và Húc chơi a! Để ta tiếp tục chơi hắn đi!”

Xong rồi lại hướng Hoành mà quát to:

“Da^ʍ tiện, làm sao? Không phục a! Hiện tại biết ở trong này giả vờ đáng thương, cảm giác chính mình rất ủy khuất a! Ta phi! Lúc trước bị Húc cùng với A Kiện chơi cũng không thấy ngươi như vậy a! Không phải rất hưởng thụ sao! Còn lão công, ba ba gọi không biết bao nhiêu thân thiết, như thế nào hôm nay bị ca ca ngươi chơi thì không gọi? Còn giả vờ, mẹ nó, da^ʍ tiện!!”