Thân thể Hoành bắt đầu trầm tĩnh lại, cũng không phản kháng nữa, cho nên nam nhân bọn họ càng chơi càng thuận tay.
Hai tay Thánh ca chộp lấy đầu gối của Hoành, ôm lấy cái đùi thon dài, gợi cảm của hắn khiến cho thân thể hắn lơ lửng một chút làm cho Hoành không thể không ôm chặt lấy cổ của Thánh ca.
Mà Tạ Chí Dũng cũng phối hợp, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của Hoành, sau đó hắn căng cơ bụng như sắt của hắn lên, côn ŧᏂịŧ cứng rắn hơn, khiến hắn, Thánh ca cùng với lỗ hậu của Hoành, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mật hợp của ba người trở thành điểm trụ lực duy nhất.
Cứ như vậy, thân hình mẹnh mẽ kia của hoành nửa treo lơ lửng, phảng phất như ngồi ở trên hai côn ŧᏂịŧ tráng kiện của nam nhân vậy, khiến cho hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam nhân kia càng thuận lợi hơn mà thâm nhập sâu mà trong lỗ hậu tràn lan dâʍ ɖị©ɧ kia của Hoành.
Dưới tư thế da^ʍ mĩ như vậy, hai nam nhân ngăm đen cường tráng lần lượt cắm vào, giống như muốn đem Hoành mà nghiền nát vậy.
“Ân… A…” Đầu tóc của Hoành ướt đẫm mồ hôi, hai mắt thất thần.
Hai căn côn ŧᏂịŧ hung hăn lần lượt từ dưới đâm lên, va chạm vào lỗ hậu căng chặt của hắn. Cả người hắn thuận hòa đưa theo tiết tấu đưa đẩy của hai dã thú, cánh mông tròn trĩnh rắn chắc lần lượt bị va chạm mà phát ra âm thanh “Ba! Ba!”, trên mông đã ửng đỏ lên.
Giữa hai chân Hoành bị mồ hôi cùng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, ướt nhẹp một mảnh, bị hai côn ŧᏂịŧ ngăm đen của hai nam nhân đưa đẩy, ép ra hỗn hợp chất lỏng mà vang lên “Phốc xích! Phốc xích!”, da^ʍ mĩ không chịu nổi.
“A a a… Không cần như vậy… A a… Đau quá nha… A a… Bên trong sẽ hỏng… A a… Nhẹ một chút… A a… Cầu các ngươi… A a… Bỏ qua ta đi… A a… Chí Dũng ca ca… A a a… Không cần cùng nhau cắm vào… A a… Đau quá a…”
Hoành cao giọng mà hét to, âm thanh thống khổ kia lại tiêu hồn, mê người dị thường khiến khí huyết hai nam nhân cuồn cuộn không ngừng.
Tuy rằng rêи ɾỉ thống khổ, nhưng là thân thể hắn lại càng ngày càng hưởng thụ, trên thân thể cường tráng ửng đỏ ngày càng đậm. Thân thể da^ʍ mĩ kia, rõ ràng là muốn lập tức đạt cao trào vậy.
“Tiểu da^ʍ tiện này thật lợi hại, lỗ hậu co dãn như vậy. Lần đầu chơi liền có thể đem hai căn gậy thịt lớn như vậy nuốt vào, hắc hắc! Thật đúng là trời sinh dâʍ đãиɠ, không mang đi làm chó để chơi thì quá lãng phí!”
Thánh ca chuyên nghiệp mà bình luận, không ngừng đưa đẩy côn ŧᏂịŧ.
“Ân… Hoành… Ân… Ngươi xem ngươi thật đúng là dâʍ đãиɠ nha… Vừa rồi còn nói không cần! Mẹ, giờ lỗ hậu lại chảy nhiều nước như vậy!... Ân… Vừa mềm vừa trơn… Ân… Kẹp gậy thịt thật thoải mái… Giống như bị cái miệng nhỏ nhắn mυ'ŧ vậy… Bị gậy thịt chúng ta chơi thích sao? Ân?”
Tạ Chí Dũng lưu manh cười xấu xa, trên mặt bộ dáng hưởng thụ vô cùng. Hai tay thon dài, thô ráp nắm chặt cơ bụng của Hoành, đồng thời điên cuồng cử động côn ŧᏂịŧ, đem lỗ hậu mềm mại của Hoành chơi đến chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ.
“Ân!... Thật đúng là đồ đê tiện… Ân… Mông vừa cong vừa mềm… So với mấy chó hoang thoải mái hơn nhiều… Ân… Lỗ hậu của da^ʍ tiện ngươi kẹp gậy thịt lão tử thật sướиɠ… Ân… Về sau, muốn chúng ta, liền mỗi ngày muốn chúng ta chơi đi… Ân…”
Trên gương mặt soái khí kia của Thánh ca tất cả cũng đều là trầm mê, dùng ngón trỏ với ngón cái đùa bỡn hai núʍ ѵú của Hoành, cử động gậy thịt thô đen dọa người của hắn, lần lượt đưa đẩy lỗ hậu bị Tạ Chí Dũng chống căng ra kia.
“A a a… Chí Dũng ca ca… Ta sai rồi… A a… Tha ta đi… Bên trong đau quá… Nóng quá… A a a… Bên trong sẽ bị chơi hỏng… A… Cầu ngươi… Kêu hắn dừng lại đi… A a… Bên trong thật ngứa, thật khó chịu… A a a… Trời ơi… Đau quá… A a… Ta nói dối… Xin lỗi… A a… Chí Dũng ca ca… A a… Ta không muốn bị hắn chơi… Ta chỉ cho ngươi chơi… Được không… A a a… Chỉ cần bỏ qua ta… A a a a… Ta liền cho ngươi chơi…”
Hoành cuối cùng nhắm chặt hai mắ, gương mặt tuấ tú xấu hổ đến đỏ bừng, phát da^ʍ mà tận tình hưởng thụ đưa đẩy mà hò hét.
Nhưng Tạ Chí Dũng là không có một tia thương hại hắn, tùy ý mà đem ôm lấy hắn giống như một món đồ chơi vậy, tiếp tục đảo côn ŧᏂịŧ trong lỗ hậu trơn ướt của Hoành làm cho lỗ hậu kia bê bối chịu không nổi.
Hoành rõ ràng đã chịu không nổi hai căn côn ŧᏂịŧ ngăm đen này tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, cơ thể rắn chắc, mạnh mẽ nháy mắt căng lên, hai chân thon dài treo lơ lửng cũng mở rộng ra, lỗ hậu mẫn cảm nóng hổi truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ không ngừng, tụ lại thành một ngọn núi lửa mà chuẩn bị bắn tinh.
“Nga, ngươi xem, tiểu da^ʍ tiện này bị chúng ta chơi tư thế này mà sắp bắn tinh, hắc hắc! Vừa nói cái gì không cần, chúng ta liền ngừng đi!” Tạ Chí Dũng tà ác cười, chuẩn bị tính đem côn ŧᏂịŧ rút ra.
“Không!... Không cần!” Đột nhiên Hoành ôm chặt cánh tay ngăm đen rắn chắc của Tạ Chí Dũng.
“Không cần… Chí Dũng ca… Đừng rút ra…”
“Phải không?” Tạ Chí Dũng đắc ý cười, cố ý cử động côn ŧᏂịŧ hai phát làm Hoành kêu rên một trận
“Không phải nói không cần bị chúng ta chơi sao?”
“Cầu… Cầu ngươi… Tiếp tục…”
“Tiếp tục làm gì? Ta không hiểu?”
“Tiếp tục chơi ta…” Hoành nói rất nhỏ, nhưng vẫn là dứt khoát quyết tâm nói ra.
“Vì cái gì muốn ta chơi?” Tạ Chí Dũng hai mắt ngưng tụ, ra vẻ không biết.
“Bởi vì.. Bởi vì thật thoải mái…” Trong thân thể Hoành bị cắm hai căn côn ŧᏂịŧ tráng kiện nóng hổi, vô cùng thỏa mãn, vô cùng dồi dào.
“Ha ha… Đó là bị hai chúng ta chơi sao?”
Hoành không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.
“Ta không hiểu, muốn chơi như thế nào? Ta muốn ngươi nói ra!” Tạ Chí Dũng xấu xa cười, nói, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác phúc hắc.
“Bị hai người các ngươi cùng nhau chơi… Đem… Ta chơi bắn…” Hoành nói xong, mặt đỏ chạy dài đến cổ.
“Da^ʍ tiện!” Tạ Chí Dũng mắng xong, nháy mắt với Thánh ca.
Lúc này, hai nam nhân hung mãnh càng thêm hạ lưu mà ác ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân hình mẫn cảm cực độ của Hoành.
“A… A… A…” Hoành đột nhiên hét to lên, không biết là vừa mới vứt bỏ tôn nghiêm thế nào mà trở nên dị thường hưởng thụ.
“Ân! Chó da^ʍ nhi tử ngươi… Ân… Ân… Bắt đầu thì nói không cần… Ân… Bây giờ có phải bị hai chúng ta chơi rất sướиɠ đúng không?... Ân!” Thánh ca đùa cợt, hưng phấn mà gầm nhẹ.
Thánh ca buông hai tay đang ôm chân Hoành ra, đem hai tay đặt sau lưng, ưỡn thân lên, dùng lực đâm côn ŧᏂịŧ của hắn lên.
Tạ Chí Dũng cũng phối hợp, buông lỏng hai tay đang xoa nắn cơ ngực của Hoành ra, đem tay đặt sang bên hông, thở hổn hển quát:
“Ân… A… Thích chết… Ân… Hiện tại hai ta liền đem ngươi chơi bắn… Da^ʍ tiện! Hiện tại lỗ hậu của ngươi kẹp thật chặt a… Ân… Đem gậy thịt lão tử kẹp đau… Thật sự là lỗ hậu mê chết người nha… Ân…”
Khuôn mặt thanh tú của Hoành lúc này ửng đỏ lên, hàm răng cắn chặt, trên mặt thống khổ cùng kɧoáı ©ảʍ lẫn lộn, tựa hồ như đang trong trạng thái mê li, thất thần trước khi bắn tinh.
Hai nam nhân đột nhiên buông tay khiến thân thể đang lơ lửng của hắn liền đem hai căn côn ŧᏂịŧ cắm vào trong thân thể hắn, trở thành điểm lực cuối cùng. Trọng lượng thân thẻ hắn đột nhiên trầm xuống, hai căn côn ŧᏂịŧ màu đen cứng như trụ liền thuận thế cắm sâu vào thêm một đoạn, một phát đâm vào chỗ sâu nhất trong lỗ hậu mềm mại, căng chặt của Hoành.
Va chạm bất thình lình cùng đau đớn làm cho Hoành thất thanh hét lên:
“A a a… Thật sâu nha… .A a a… Không cần a… A a a a… Ta muốn bắn!!!”
“A!!!!”
Dưới cảm giác bắn tinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm xâm nhập. Thân hình ửng ồng của Hoành run rẩy không ngừng, hai tay liều mạng ôm lấy Thánh ca trong lòng hắn, hai phiến mông tròn trĩnh rắn chắc run rẩy mà kẹp chặt lại, hung hăng cọ xát hai côn ŧᏂịŧ to lớn ngăm đen của hai nam nhân.
Hai chân Hoành cũng đạt cao trào mà run run không ngừng, kiệt sức mà kẹp chặt vòng eo tráng kiện của Thánh ca, xoa dịu côn ŧᏂịŧ Thánh ca đang đâm sâu vào trong thân thể của hắn, bị lỗ hậu căng chặt của hắn kẹp chặt mà mang đến đau đớn.
Côn ŧᏂịŧ bắn từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa, giống như thủy châu mà liên tục phun ra, vô cùng đậm sệt.
Giữa hai đùi Hoành đều ướt đầy dâʍ ɖị©ɧ, Hoành vẫn ôm chặt lấy Thánh ca, hai đùi cọ xát, hướng lên trên mà nhích lên vài tấc.
Nhưng không biết là do Thánh ca hay là do thân thể của mình ướt đẫm mồ hôi mà trơn trượt tuột xuống, khiến cánh mông cong nẩy của hắn lần nữa gắt gao áp lên khố hạ của hai nam nhân, giống như chủ động dâng mông lên, đem hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thô to của hai nam nhân kia nuốt sâu vào.
“A! Mẹ nó!” Hai nam nhân thô bỉ sảng khoái một trận mà thở dài.
Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bị cắm sâu vào như thế nào làm cho thần kinh của Hoành căng thẳng lên, vô cùng hưởng thụ, khiến cho hắn không nhịn được mà lại run rẩy, dùng hai chân thon dài kẹp chặt vòng eo tráng kiện của Thánh ca.
“A…”
Cứ lặp lại như thế, Hoành giống như một con nai nhỏ giãy dụa sắp chết vậy, hai chân thon dài không ngừng quấn chặt lấy Thánh ca, dị thường gợi cảm, da^ʍ mĩ mà rêи ɾỉ.
“A a a!... Bỏ qua ta đi… A a a… Không cần… Không cần tra tấn ta… A a a… Muốn chết… A a… Các ngươi… Mau bắn vào đi… A a a… Các ngươi cắm quá sâu… A a… Mau bắn cho ta đi… A a a…”
Thân hình của Hoành như vậy, bất đắc dĩ mà dâʍ đãиɠ, rung động lòng người khiến cho hai nam nhân dã thú kia hưởng thụ vô cùng.
“Ha ha, bắt đầu chịu không nổi đi? Ngoan ngoãn! Bị gậy thịt chơi bắn ra da^ʍ chủng, rất tốt, rất tốt, tiếp tục!!” Thánh ca bắt đầu hưởng thụ cái mông không ngừng vặn vẹo mà mang đến hưởng thụ cực hặn kia của Hoành, thật giống như lần lượt chủ động, ra sức vuốt lộng hai côn ŧᏂịŧ tráng kiện kia vậy.
“Ác… Thật… Sâu…” Hoành vặn vẹo từng chút vòng eo của mình, gắt gao đem thân hình rắn chắc của mình chủ động cọ xát trên người hai nam nhân ngăm đen kia. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm thụ qua hưởng thụ mĩ diệu thế này.
Toàn thân lần lượt co rút, Hoành chủ động dùng lỗ hậu nóng ướt, mềm mại kẹp chặt hai căn côn ŧᏂịŧ thô đen đang cắm ở bên trong.
“Mẹ nó! Thật sướиɠ!” Tạ Chí Dũng căng cơ bụng lên, thiếu chút nữa là bắn ra.
Bởi vì Hoành chủ động kẹp chặt lỗ hậu của hắn lại, gắt gao đem vách thịt bao bọc hai căn côn ŧᏂịŧ thô to lại, lại thêm côn ŧᏂịŧ cực nóng của Thánh ca cùng cử động ma sát khiến cho Tạ Chí Dũng thiếu chút nữa mà tước vũ khí đầu hàng.
Thánh ca cùng Tạ Chí Dũng, hai nam nhân lưu manh giương côn ŧᏂịŧ sừng sững, mặt đầy thỏa mãn cực độ, thưởng thức Hoành chủ động nuốt hai căn côn ŧᏂịŧ của hai người họ vào trong lỗ hậu trơn trượt kia, bị vách thịt non mềm, nóng hổi kia ôm chặt lấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng.
“Ân… Mẹ nó… Ân… Thích chết… Ân… Ngươi thật đúng là dâʍ đãиɠ… Ân… Trong lỗ hậu cư nhiên lại kẹp chặt như vậy… Còn tự mình động… Ân… Gậy thịt đều bị ngươi kẹp chặt… Ân… Bên trong lỗ hậu của ngươi nóng quá… Vừa mềm lại vừa chặt… Ân… Đều cắm vào chỗ sâu nhất của ngươi… Ân… Đâm đến bụng của ngươi nha, bảo bối… Ân… Qυყ đầυ đều đâm đến… Ân… Thật thích… Qυყ đầυ bị kẹp nóng quá… A a a…”
“Mẹ nó!! Lão tử cũng muốn bắn!!!”
“A!!! Con mẹ ngươi!!! Lão tử cũng muốn bắn”
Đột nhiên, hai nam nhân tráng kiện đồng thời căng hết toàn thân, lớn tiếng gầm lên, dùng hết sức cùng đâm vào trong thân thể của Hoành, giống như muốn đem Hoành xỏ xuyên qua vậy, gắt gao đem côn ŧᏂịŧ nhấn chìm vào trong lỗ hậu của Hoành.
Hai túi trứng đen đen của hai người bọn họ chợt co rút, đem hai cỗ tinh dịnh đậm sệt, tanh tưởi, nóng hổi phun thẳng vào trong chỗ sâu huyền bí nhất của Hoành. Nháy mắt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ đầy vào trong thân thể của Hoành.
Sau khi diễn xong màn da^ʍ kịch này, Thánh ca cùng Tạ Chí Dũng tẩy rửa ở dưới suối, hai người họ vẫn bắt Hoành giữ nguyên thân thể như vậy. Sau đó cả ba cùng trở về khách sạn trên trấn.