Bạn Trai Vụng Trộm

Chương 74

Sâu bên trong rừng cây gần bờ hồ kia, đang diễn ra một cảnh da^ʍ mĩ mà ta không hề hay biết. Bọn họ đang diễn một màn da^ʍ hí, vô cùng dâʍ đãиɠ, một màn này Hoành giả làm tiểu đệ Tạ Chí Dũng, hắn vì phạm tội cưỡиɠ ɖâʍ phụ nữ mà bị quân cảnh Thánh ca bắt vào trong rừng dạy dỗ.

Thánh ca đem quần quân đội cùng qυầи ɭóŧ hắn cởi ra, sau đó cầm qυầи ɭóŧ của hắn nhét vào trong miệng của Hoành, sau đó bắt đầu dùng roi da, ngắm chuẩn vào lỗ hậu sưng đỏ của Hoành mà đánh lên. Thánh ca dùng lực rất nhẹ, không để lại vết thương trên người Hoành mà chỉ ửng lên vài vệt đỏ hồng.

“Cầu… Cầu chủ nhân, đừng đánh, ta sai rồi… Về sau cũng không dám! Đừng đánh… Đau quá a…” Lần đầu tiên bị trừng phạt kiểu này, Hoành có chút không thích ứng được mà kêu lên.

Thánh ca liên tục quất mấy roi lên người Hoành, sau đó đem đầu roi nhét vào trong lỗ hậu của Hoành, làm Hoành kêu lên một trận thảm thiết.

“A!~”

Nhưng Thánh ca lập tức nắm lấy tóc Hoành, đem đầu hắn ấn lên bãi nướ© ŧıểυ mà Tạ Chí Dũng vừa tiểu ra.

“Ngươi mẹ nó a, nhẹ tay một chút, hắn vẫn là vi phạm lần đầu a…” Tạ Chí Dũng giả vờ có chút không đành lòng, mở miệng nói.

“Đau lòng đệ đệ của ngươi sao? Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn, tránh sau này lại hại đời con gái người ta” Thánh ca quay đầu lại nhìn Tạ Chí Dũng.

“Đại ca, ngươi chơi một người có gì a? Trước để ta giúp ngươi giải nhiệt một chút, làm cho hắn thả lỏng mới phối hợp tốt với ngươi!”

“Nga? Ta còn chưa thấy qua ca ca nào mà chơi đệ đệ mình nha, ha ha! Hôm nay ta cũng được mở mang kiến thức. Ha ha, ngươi xem, biết chính mình chơi đệ đệ của mình, cả gậy thịt đều cứng rắn.” Thánh ca nhìn đến đũng quần nổi lên một gồ to kia của Tạ Chí Dũng, dâʍ đãиɠ nói.

“Ngoan, chậm rãi bình tĩnh lại, ta tới đây! Không cần sợ, đợi lát nữa ngươi liền cảm thấy thoải mái!” Ba người họ diễn nhập tâm vô cùng.

Tạ Chí Dũng dị thường ôn nhu cực điểm, đùa nghịch Hoành ngồi đối mặt với Thánh ca ở trên cỏ, từ phía sau ôm lấy hắn, đem hai chân hắn tách rộng ra, tiếp Tạ Chí Dũng thò tay đến lỗ hậu phía dưới của Hoành, một tay nắm lấy đầu roi da đang cắm trong lỗ kia, chậm rãi di chuyển, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực của Hoành.

Hoành vẫn nức nở, thân thể hắn thỉnh thoảng lại phát run, tiếng nức nở tực hồ có một loại hưởng thụ, mắt Hoành càng ngày càng hồng, hô hấp càng ngày càng cấp, mông bắt đầu theo động tác của Tạ Chí Dũng mà đong đưa

“Thật nghe lời, theo động tác của ta như vậy, liền không đau đúng không?” Tạ Chí Dũng một bên vuốt ve, một bên nhẹ giọng ở bên tai Hoành, nói.

“Ân…” Hoành phối hợp mà trả lời

“Đừng để cho hắn chạm vào ta được không? Chí Dũng ca…” Hoành lúc này hoàn toàn đem hi vọng đặt ở trên người Tạ Chí Dũng.

“Không có gì, đợt lát nữa ngươi tưởng tượng thành ta ở bên cạnh ngươi. Ngươi xem, hiện tại roi da này cùng gậy thịt của chúng ta không sai lệch bao nhiêu, ngươi đều có thể ngậm lấy, gậy thịt kia khẳng định sẽ không đau, ngươi hảo hảo cảm thụ một chút, có phải rất dồi dào không?” Tạ Chí Dũng vươn tay cầm lấy tay Hoành di chuyển đến lỗ hậu của chính hắn.

“Ân… Thế nhưng… Thật trướng…”

“Có phải cảm giác như vậy rất thoải mái không?”

“Ân…”

“Ha ha, rút roi da ra, trực tiếp cắm ngón tay vào đi!” Thánh ca lớn tiếng nói.

Hoành lúc này tiếng thở dốc càng lúc càng cấp bách, tựa hồ đã bắt đầu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, hai mắt khép lại, trên mặt đỏ ửng lên vì hưng phấn, đầṳ ѵú trước ngực cũng cứng cứng đứng thẳng, lỗ hậu sưng ướt ngậm chặt lấy ngón tay Tạ Chí Dũng.

“Hắc hắc! Như thế nào lại ôn nhu như vậy? Kịch liệt một chút a? Không thì để ta tự mình làm!” Thánh ca không kiên nhẫn nói.

“A… A…” Hoành phát ra một trận rêи ɾỉ khoái hoạt, nửa người trên liền nghiêng người ngã vào vũng nướ© ŧıểυ kia của Tạ Chí Dũng.

“Mẹ nó, thật hạ lưu, da^ʍ tiện không biết xấu hổ, bị chơi ha phát liền dâʍ đãиɠ như vậy!” Tạ Chí Dũng đối với Hoành mắng một câu, sau đó dùng ánh mắt đắc ý mà nhìn Thánh ca.

“Ha ha! Tốt, phương pháp tra tấn của ngươi tiến bộ không ít!” Thánh ca vừa lòng nhìn Tạ Chí Dũng, trong lòng đắc ý với màn da^ʍ kịch bọn họ đang diễn.

Tạ Chí Dũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm Hoành đang nằm trên vũng nướ© ŧıểυ của hắn mà thở dốc.

“Đại ca, ngươi đợi lát nữa hãy chơi da^ʍ tiện này, bây giờ hắn có chút bẩn, ta dẫn hắn đi rửa sạch.”

Thánh ca vừa lòng mà gật đầu, Tạ Chí Dũng liền vươn tay nắm lấy cái vòng đeo trên cổ Hoành, đi đến con suối ở bên cạnh. Hoành chỉ có thể vận sức bò dậy, giống như con cɧó ©áϊ bò sát phía sau hắn.

Tiếp đó liền truyền đến tiếng nước chảy, xen kẽ tiếng rêи ɾỉ của Hoành.

Thánh ca tò mò đi về phía con suối, liền thấy Tạ Chí Dũng cùng Hoành ôm nhau một chỗ mà hôn môi, một tay của Tạ Chí Dũng còn cắm ở trong lỗ hậu của Hoành.

Hoành thấy Thánh ca đến, giả vờ xấu hổ mà xoay đầu tránh né Tạ Chí Dũng, nhưng hắn lại hung hăng nắm tóc của Hoành, bắt buộc Hoành xoay mặt lại, tiếp tục hôn môn với hắn.

Tạ Chí Dũng chậm rãi đem hai chân Hoành tách ra, sau đó liếʍ lên lỗ hậu của Hoành.

“Đừng… Đừng…” Hoành tận lực vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi xâm phạm của Tạ Chí Dũng.

“Ta đến giúp một chút a!” Thánh ca đi lên trước, một tay đem Hoành kéo vào trong lòng mà ôm giống như ôm tiểu hài tử mà ngồi lên tảng đá bên cạnh, tách hai đùi của hắn ra.

“Đại ca, lỗ hậu da^ʍ tiện này nhiều lông mà lại bẩn, không bằng chúng ta đem hắn cạo sạch sẽ đi?” Tạ Chí Dũng đưa ra đề nghị.

Thánh ca gật gật đầu, Tạ Chí Dũng liền lấy bộ dao cạo râu bên trong túi đồ ra, đem bọt cạo râu vẽ loạn lên lông mao lỗ hậu của Hoành.

“Không… Không…” Hoành trong lòng Thánh ca mà giãy dụa lên, biểu tình thập phần xấu hổ.

Thánh ca ôm chặt lấy hai chân hắn, đem lỗ hậu hắn lộ ra trước mặt Tạ Chí Dũng.

“Đừng động, tiểu da^ʍ tiện, cẩn thận ta lại vạch một đường trên mông của ngươi, rất khó coi a!” Tạ Chí Dũng uy hϊếp.

Lưỡi dao dán lên trên đường cong bên cạnh lỗ hậu Hoành mà thong thả di động, đen từng phiến lông mao của hắn cạch sạch.

Hoành xấu hổ nhắm hai mắt lại, khẩu trương thở phì phò, nửa điểm cũng không dám cử động.

Tạ Chí Dũng thuần thục đem lông mao Hoành cạo sạch, sau đó dùng khăn mặt chà lau côn ŧᏂịŧ của Hoành.

“Đại ca, tiểu da^ʍ tiện này bắt đầu phát da^ʍ, thật dâʍ đãиɠ a, côn ŧᏂịŧ chảy ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ như vậy.” Tạ Chí Dũng cố ý trước mặt Thánh ca cười nhạo Hoành.

Thánh ca ôm Hoành đứng lên đi đến xe kính chiếu hậu trên quân sự màu đen bên cạnh, chỉ thấy Hoành trong kính mặt ửng hồng, giống như tiểu hài tử mà bị Thánh ca ôm, hai chân tách mở rộng, lỗ hậu bí ẩn liền bại lộ ra. Côn ŧᏂịŧ to lớn trần trụi giống, sạch sẽ không một cọng lông giống như nam hài chưa dậy thì vậy. Lỗ hậu sưng đỏ, da^ʍ mĩ mở ra, có thể nhìn thấy vách thịt mềm mại, đỏ hồng ở bên trong.

“Con mẹ nó, thật đúng là cực phẩm!” Thánh ca tính dục tăng vọt lên, liền muốn đem da^ʍ tiện này ôm vào trong xe, đặt dưới thân mà hung hăng chà đạp.

Nhưng Tạ Chí Dũng kéo Thánh ca lại

“Không cần vội, đại ca, thứ tốt cứ chậm chậm chơi! Trước buông hắn xuống a!”

Thánh ca liền nhìn Tạ Chí Dũng, cả hai cùng nhìn nhau mà kéo lên nụ cười dâʍ đãиɠ.

Hoành một thân trần trụi bị hai nam nhân to lớn ngăm đen, cường tráng kẹp ở giữa mà đùa bỡn, dây dưa cùng một chỗ mà rêи ɾỉ, vặn vẹo thân thẻ.

Tạ Chí Dũng nhàn nhã nằm ngửa, mở hai chân ra, trong tay kéo một đoạn dây xích thật dài, đầu dây kia cột trên vòng vổ của Hoành. Hoành tựa như một con cɧó ©áϊ quỳ sát vào háng Tạ Chí Dũng, vùi đầu vào đó mà liếʍ côn ŧᏂịŧ to đen của hắn.

“Nga… Mẹ nó, thật thích!... Lúc trước như thế nào không phát hiện ra đệ đệ ngươi là da^ʍ tiện như này… Nga… Liếʍ thật sướиɠ… Nga…” Tạ Chí Dũng thoải mái mà thở phì phò, dùng chân khều khều núʍ ѵú của Hoành.

Hai núʍ ѵú của Hoành bị Tạ Chí Dũng dùng chân đùa bỡn có chút cứng rắn, hai khối cơ ngực rắn chắc hiện ra vô cùng mê người, trên đầṳ ѵú còn kẹp một cái kẹp giấy, trên kẹp giấy còn treo một cái chuông nhỏ, đều bị ngón chân Tạ Chí Dũng làm cho “leng keng” kêu lên.

Thánh ca nhìn cảnh tượng da^ʍ mĩ trước mắt này liền hưng phấn chịu không nổi

Tạ Chí Dũng đứng lên đi ra phía sau Hoành, tư thế quỳ sấp của Hoành làm cho mông hắn vểnh lên thật cao, lỗ hậu bị trêu đùa quá độ mà sưng đỏ nằm giữa kẽ mông liền lộ ra. Lông mao ở hạ thân đã bị cạo sạch sẽ, lỗ hậu sưng đỏ kia còn chảy vài vệt nước ướt đẫm, sắc màu biến thành màu đỏ thẫm, không biết là vì vừa cạo hết lông mao hay là bị Thánh ca dùng roi đánh mà thành như vậy.

Càng làm cho người khác cảm thấy dâʍ đãиɠ là cột sợi dây điện màu hồng nhạt nối từ kẽ hở lỗ hậu sưng đỏ kia nối tiếp với một hộp pin bên ngoài.

Tạ Chí Dũng đùa bỡn lỗ hậu sưng đỏ của Hoành, đem hai ngón tay cắm vào trong, mò đến trứng rung đang chấn động bên trong.

Hoành phát ra một trận nức nở cùng thở dốc.

Trứng rung đặt bên trong của hắn này là do ý của Thánh ca, đã tra tấn hắn gần hơn một tiếng.

“Da^ʍ tiện thối, khóc cái gì? Tẩy trắng lỗ hậu ngươi chính muốn cho ngươi hảo hảo cảm nhận gậy thịt của các ba ba, lát nữa liền làm cho thích đến lên may. Liếʍ cho lão tử, bằng không liền chơi rách cái lỗ hậu dâʍ đãиɠ của ngươi!”

Tạ Chí Dũng hung hăng mà nắm dây xích nối với vòng đeo trên cổ Hoành, tay nắm lấy đầu tóc hắn, đem mặt hắn ấn vào khố hạ chính mình.

Hoành chảy lệ mà vươn đầu lưỡi ra, một lần nữa bắt đầu liếʍ mυ'ŧ cái côn ŧᏂịŧ to đen của Tạ Chí Dũng.

Thánh ca không cầm trứng rung kéo ra mà ngược lại vươn ngón tay mò đến mép lỗ hậu sưng đỏ của Hoành, dễ dàng xâm nhập vào, từng ngón lại từng ngón.

“Mẹ nó! Đều chưa dùng gậy thịt chơi mà đã cắn ngón tay dâʍ đãиɠ như vậy! Thật mẹ nó đê tiện!”

Quả nhiên lỗ hậu Hoành giống như Thánh ca nói vậy, lỗ hậu hắn sớm bị Tạ Chí Dũng đùa bỡn mà thả lỏng mở ra.

“Không cần… Cầu các ngươi… Bỏ qua ta đi… Đau quá a…” Hoành nhập tâm vào vai diễn mà cầu xin tha thứ, nhưng ngược lại là làm cho tình thú của Thánh ca kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng lớn.

Thánh ca một trận phẫn hận, nhấc chân đạp lên mông tròn trĩnh cong nẩy của Hoành, giương côn ŧᏂịŧ nửa cứng nửa mềm hướng lỗ hậu hắn mà cắm , cũng không biết là do tư thế hay là do độ cứng không đủ, có muốn cắm vào cũng không lọt đi, qυყ đầυ Thánh ca ở lỗ hậu hắn cứ trượt đến trượt đi. Thánh ca hung hăng đánh lên mông Hoành mấy phát

“Chó da^ʍ! Đem mông nâng cao lên một chút cho lão tử, lão tử muốn chơi lỗ hậu của ngươi, chơi chết tên đi cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ như ngươi!”